Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 962: Đòn Đả Kích 2

Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần không trả lời cô ta, Lạc Tĩnh Nghiên chỉ vào dòng chữ nắm trân châu xào ớt chuông trên bảng đen rồi dùng giọng điệu hàm chứa ý nũng nịu nói: "Ngạn Thần, em muốn ăn cái này."



Tiết Ngạn Thần hơi ngây người, vừa rồi vợ anh mới làm nũng với anh sao? Âm thanh vừa mềm vừa êm ái khiến anh mê đắm, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn.



"Được, chỉ cần bắm vào đây."



Ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô, trong giọng nói của anh ngập tràn cưng chiều, hình như còn hơi lấy lòng nữa. Lý Tuyết nhìn bọn họ có vẻ như là một đôi yêu nhau thì cũng hơi hiểu ra mối quan hệ của họ. Anh ấy... thật sự họ là người yêu của nhau sao?



Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô ta cảm thấy như đang có một cái bơm hơi thổi vào lồng ngực mình khiến lồng ngực của cô ta căng cứng và hít thở không thông.



Đôi mắt xinh đẹp ngắn nước của Lạc Tĩnh Nghiên liếc qua Lý Tuyết, thật sự cô gái ở trước mặt cô có phần xinh đẹp nhưng không đặc biệt nổi bật.



"Đồng chí này chắc là đồng đội của Ngạn Thần nhỉ. Để tôi giới thiệu với cô, tôi là vợ chưa cưới của Ngạn Thần. À... rất nhanh thôi chúng tôi sẽ kết hôn và thật sự trở thành vợ chồng rồi. Không biết cô và Ngạn Thần có quan hệ thế nào, nhìn hai người rất thân nhau. Lần này tôi đến là để kết hôn với anh ấy, khi nào chúng tôi kết hôn thì tôi muốn mời cô đến uống rượu mừng với chúng tôi, ăn kẹo cưới của chúng tôi, không biết cô có đồng ý không?"



Chà, nhìn đối phương toàn mùi trà xanh, lại còn chị gái với em gái, anh ấy không thể có người yêu à?



Nếu đối phương muốn làm trà xanh thì cô cũng không ngại biểu diễn nghệ thuật trà đạo với cô ta.



"Người... người yêu... mối quan hệ của hai người là người yêu à?”



Bình thường Lý Tuyết có tố chất tâm lý tốt đến đâu thì trong tình huống này cô ta hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào cả. Đột nhiên cô ta biết được người trong lòng mình đã có vợ chưa cưới, vợ chưa cưới của anh ấy xinh đẹp hơn cô ta thì thôi đi mà hai người họ còn khoe ân ái trước mặt cô ta. Loại chênh lệch này, loại đả kích này gần như khiến cô ta đứng không vững.



Lạc Tĩnh Nghiên cau mày: "VỊ đồng chí này, hai chúng tôi là người yêu thì lạ lắm sao? Lẽ nào cô cảm thấy hai chúng tôi đứng bên nhau không hợp? Người khác còn nói chúng tôi là trai tài gái sắc là duyên trời tác hợp đấy, không có ai xứng đôi hơn chúng tôi đâu. Bất luận cô cảm thấy chúng tôi xứng đôi hay không thì chỉ cần hai chúng tôi thích nhau là được rồi, căn bản cách nhìn của người ngoài không quan trọng. Ơ... hay là cô không muốn hai chúng tôi thành đôi?"



Vậy cô là tiểu tam à.



"Tôi... tôi không có."



Lý Tuyết vội vàng giải thích, lúc đó thật sự cô ta cảm thấy mình chính là tiểu tam bị bắt tại trận.



Không không không, cô ta còn tệ hơn tiểu tam. Tốt xấu gì thì tiểu tam còn có thể nhúng tay vào giữa mối quan hệ của họ, nhưng cô ta thì cơ hội để nhúng tay vào cũng không có.



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Cô không có thì tốt. Nhưng mà... dù cho có người không muốn chúng tôi ở bên nhau thì cũng phí công phí sức thôi vì căn bản là không có ai có thể bắt chúng tôi rời xa nhau cả, có đúng không? Ngạn Thần."



Tiết Ngạn Thần phụ họa bên tai cô: "Bà xã à, anh chỉ quan tâm em thôi, cuộc đời của anh là của em."



Người anh yêu nhất cũng chính là em.



Nhưng mà câu cuối sến sam quá nên anh không nói ra.



Giọng của anh không lớn nhưng đủ để Lý Tuyết nghe thấy rất rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận