Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 649: Rốt Cuộc Là Ai? 3

Nằm một hồi trên bàn đá, những tế bào điên loạn sôi sục trong đầu cô ta mới từ từ nguội dần, yên tĩnh một lát, cô ta bắt đầu phân tích và suy nghĩ nguyên nhân khiến vật tư của mình biến mắt.



Không gian của cô ta trước giờ đều do cô ta tự điều khiển, không có sự cho phép của cô ta thì những người khác hoặc là thứ khác cơ bản không thể nào vào trong không gian của cô ta được.



Hôm qua sau khi cô ta ngất đi thì không còn biết gì nữa, không thể dời vật tư của mình ra ngoài rồi dem cho người khác được. Thế thì có người có thể di chuyển không gian của đồ đạc trong không gian của cô ta thông qua ý nghĩ của cô ta.



Người đó đi thẳng vào trong không gian của cô ta để dọn hết đồ đạc của cô ta đi sao? Hay là có bản lĩnh kiểm soát được không gian của cô ta từ bên ngoài?



Người ngoài xâm nhập vào không gian của cô ta mà không có sự cho phép!



Hai suy nghĩ này, dù cho có là cái nào đi nữa đều khiến cô ta cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.



Từ những tiểu thuyết xuyên không mà cô ta từng đọc, ít nhất vẫn chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này. Quan trọng nhất thì ai sẽ là người có cái gan đó?



Bỗng nhiên cô ta lại nghĩ đến người trộm mất lương thực của cô ta ở công ty lương thực lúc trước, người có thể chở vật tư đi từ mấy cái hang núi vắng vẻ mà thần không biết quỷ cũng không hay.



Dù sao muốn chứa được nhiều vật tư như thế, không có không gian thì không thể nào làm được.



Người kia là Lạc Tĩnh Nghiên sao?



Vì trước khi cô ta ngất đi, chỉ có Lạc Tĩnh Nghiên ở bên cạnh cô ta.



Nhưng cô ta vẫn luôn không phát hiện ra trên người của Lạc Tĩnh Nghiên có dấu hiệu tồn tại của không gian, người có không gian đều có sự sang giàu nhất định, lần trước người kia đã trộm đi rất nhiều vật tư của cô ta, chắc hẳn là đã rất giàu, nhớ ngày đó khi xây nhà, cái bộ dạng moi móc lục lọi của Lạc Tĩnh Nghiên cơ bản không giống một phú bà có không gian.



Chẳng lẽ những thứ trong mấy ngôi mộ ngoài ruộng đã dùng thủ đoạn huyền bí để lấy mắt vật tư của cô ta?



Nghĩ đến đó, cô ta không kìm được mà rùng mình.



Những thứ đó quá quỷ quyệt khó lường, cơ bản là cô ta không có cách nào tưởng tượng được pháp lực của chúng cao đến cỡ nào, cô ta càng nghĩ thì đầu óc càng thầy hỗn độn, hơn hết là tiếc cho vật tư của mình.



Cô ta còn định dành thời gian vào thành phố để bán vật tư mà, cuối cùng là chẳng còn lại quái gì.



Cô ta ở trong không gian hơn cả tiếng đồng hồ mới ra ngoài, lảo đảo đi về nhà.



Sáng sớm hôm sau, cô ta lập tức tới tìm Lạc Tĩnh Nghiên.



Đứng ngoài cửa lớn của Lạc Tĩnh Nghiên, gào vào bên trong: "Lạc Tĩnh Nghiên, cô ra đây!"



Lạc Tĩnh Nghiên đang ăn cơm với Lạc Trường Thiên trong nhà, cô nghe bên ngoài có giọng nói khí thế hùng he thì buồn chén đũa xuống đi ra ngoài. Cô mở cửa ra, liếc một cái là đã thấy Trang Phi Phi đang đứng ngoài đó: "Thanh niên trí thức Trang, cô bị bệnh à, mới sáng sớm la lối om sòm cái gì vậy!"



"Lạc Tĩnh Nghiên, tôi tới tính số với cô, đêm qua cô đánh tôi xiu, nhét tôi vào khu đất hoang, còn để tôi giữa một đống mồ mả nữa chứ, làm hại tôi ở đó lạnh cóng ba bón tiếng đồng hồ, cô có biết nửa đêm tôi ở giữa đống mộ đó tôi sợ cỡ nào không? Cô quá đáng thật đáy!"





Chuong 650: Gia Than Gia Quy 1


Chuong 650: Gia Than Gia Quy 1



Chuong 650: Gia Than Gia Quy 1



Lạc Tĩnh Nghiên thầm cười khẩy trong lòng, ngoài mặt thì giả vờ giật mình: “Thanh niên trí thức Trang, tôi thấy đúng là cô bị bệnh nặng rồi đó. Cô nói cái gì cơ, hôm qua tôi còn đánh cô nữa à? Tôi nhớ là đêm qua trước cửa nhà chúng tôi có một con quỷ dữ, tôi sợ con quỷ đó sẽ làm em trai tôi sợ nên mới ra tay dạy dỗ cô ta thôi.



À, theo lời cô nói vậy thì con quỷ dữ đó chắc là cô đóng giả hả, Trang Phi Phi, đêm hôm khuya khoắt cô giả thần giả quỷ, định dọa tôi với Irường Thiên chứ gì, ha, lòng dạ cô độc ác, tôi đánh cho là còn nhẹ đấy, nhét cô vào đống mồ ma cũng lợi cho cô, đáng ra phải đem chôn sống cô mới đúng. Cô không thức tỉnh lại bản thân đi, còn chạy tới đây la hét làm gì? Tất cả mọi người đều phản đối mê tín, bây giờ tôi đi nói cho Đại đội trưởng biết, cho Đại độ trưởng bắt con quỷ nhà cô lại. "



Trang Phi Phỉ giơ tay chặn cô lại, hơi ngạc nhiên: "Cô không biết tối hôm qua là tôi thật à?"



Chẳng lẽ Lạc Tĩnh Nghiên không nhìn ra được là cô ta đóng giả ma?



"Mắc cười quá, tôi mà biết đó là cô, tôi đã gọi Đại đội trưởng tới cho cô ấy xử cô rồi. "



"À. " Trang Phỉ Phỉ à lên một tiếng nho nhỏ, mí mắt của cô ta hơi chớp, lúc này lại nghĩ đến một vấn đề khác, đó chính là tối hôm qua Lạc Tĩnh Nghiên không biết cô ta đóng giả ma, nếu thế thì những vật tư trong không gian của cô ta cũng không thể nào là do Lạc Tĩnh Nghiên trộm đi.



Không được, cô ta phải gạ hỏi Lạc Tĩnh Nghiên, xem rốt cuộc cô có liên quan đến chuyện này hay không.



Miễn có một phần ngàn khả năng, cô ta cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng.



Cô ta giương mắt lên nhìn thẳng vào Lạc Tĩnh Nghiên lần nữa, CƯỜI khẩy nói: "Lạc Tĩnh Nghiên, cô đừng tưởng chuyện cô làm là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, tôi nói cho cô biết, không phải tôi không báo trước mà là chưa tới lúc, một ngày nào đó không gian của cô cũng sẽ bị Lý Hồng Anh trộm mắt thôi. "



"Không gian? Không gian gì cơ? Trang Phi Phỉ, cô bị ma nhập hả? À, xem ra không phải là cô định làm cái kẻ mê tín phong kiến, đi thôi, đi gặp Đại đội trưởng với tôi, để Đại đội trưởng dạy dỗ lại cô cho cô tỉnh ra. "



Cô kéo lấy cánh tay của Trang Phi Phỉ với vẻ mặt mờ mịt.



"Lạc Tĩnh Nghiên, cô đừng có kéo tôi!" Trang Phi Phỉ dằn ra: "Lạc Tĩnh Nghiên, hôm qua tôi chỉ muốn trêu cô với em trai cô một chút thôi, thôi được rồi, hôm qua cô đã đánh tôi rồi, còn bỏ tôi ngoài ruộng nữa, giữa chúng ta xem như hòa. "



Cô ta xác định được Lạc Tĩnh Nghiên thật sự không phải người có không gian đó cũng đủ rồi, sợ Lạc Tĩnh Nghiên lại ra tay dạy dỗ cô ta, vội vàng quay người chạy về nhà mình.



Nếu không phải là Lạc Tĩnh Nghiên trộm đồ của cô ta, thế thì chẳng lẽ thật sự là những thứ trong nghĩa địa đó làm?



Cô ta lại nghĩ ngay tới Lý Hồng Anh, trước kia cô ta vẫn hết sức e ngại Lý Hồng Anh sẽ cướp không gian của cô ta, hiện tại không còn vật tư nữa, dường như cô ta cũng chẳng còn sợ hãi, dù sao xem như không gian có bị cướp đi, thì sự tốn thất của cô ta cũng chẳng lớn đến vậy. Còn Lý Hồng Anh thì cũng chỉ lầy được một cái xác không mà thôi.



Bất giác, những tốp rượu đế mang mùi hương thơm ngát đầu tiên ở quán rượu trong thôn đã ra hàng, lúc này chỉ có hợp tác xã cung ứng tiêu dùng là đường dây tiêu thụ chính quy hợp lệ, toàn bộ số rượu de mà quán rượu ủ ra được phân lớn là bán cho hợp tác xã cung ứng tiêu dùng của thị trấn, tiến hành phân phối tiêu dùng từ hợp tác xã cung ứng tiêu dùng.





Chuong 651: Gia Than Gia Quy 2


Chuong 651: Gia Than Gia Quy 2



Chuong 651: Gia Than Gia Quy 2



Tốp rượu de mang mùi hương thơm ngát đầu tiên được sản xuất với số lượng ít, chỉ có hai trăm cân thôi, khởi đầu lại rất tốt, sau một tháng tiêu thụ, lượng tiêu thụ và phản ứng của các bạn hàng bên phía hợp tác xã cung ứng tiêu dùng cũng rất tốt.



Ba ngày hai cử Đại đội trưởng lại tham gia lễ hội do tập thể xã viên của quán rượu mở, báo cáo tình hình sản xuất và tiêu thụ của rượu đế, để các xã viên đều biết rõ, càng được các xã viên tin tưởng và ủng hộ.



Đương nhiên, bắt kể là Đại đội trưởng hay là xã viên, trong lòng họ vẫn biết ơn Lạc Tĩnh Nghiên nhất.



Suy nghĩ đến việc chưng cất rượu là do Lạc Tĩnh Nghiên nói ra đầu tiên, cũng chủ yếu là do Lạc Tĩnh Nghiên chịu trách nhiệm, không có Lạc Tĩnh Nghiên, quán rượu của đại đội họ còn đang trong trạng thái bỏ bê đây, càng khỏi phải đề cập đến việc có thể cho họ có được doanh thu.



Lạc Tĩnh Nghiên biến quán rượu từ hoang tàn thành báu vật, cô đang kiếm tiền cho đại đội.



Sau khi bán xong tốp rượu đầu tiên, bên phía hợp tác xã cung ứng tiêu dùng trả lại tiền lời, Đại đội trưởng lại bàn bạc với các xã viên về vấn đề khoản tiền này.



"Mọi người nói thử, chia hết số tiền đó ra luôn, hay và tiếp tục tập trung vào sản xuất rượu đến, làm vốn lưu động để mua nguyên vật liệu cho quán rượu. "



Tốp rượu đầu tiên được chưng cất toàn dùng hạt cao lương do những xã viên này tự nguyện đem từ nhà tới, tổng cộng có hơn năm trăm cân, nếu dựa theo mỗi cân cao lương mà chia ra giá năm xu thì giá trị cũng khoảng hai mươi lăm đồng.



Nhưng mỗi cân rượu cao lương mà họ chưng cất ra có thể bán được hai đồng rưỡi, hai trăm cân cũng là năm mươi đồng, tương đương với giá trị tăng gấp đôi, ngoại trừ chi phí nhân công và hao tổn trang thiết bị, ít nhất họ có thể kiếm ra được hai mươi đồng. Gần như là lợi nhuận gấp đôi.



Các xã viên ai nay đều tăng cao sự nhiệt tình: "Tôi đồng ý nhập số tiền kiếm được đó vào quán rượu, tiền hành mua nguyên vật liệu. "



"Tôi cũng đồng ý, dù sao thì hiện tại nhà tôi cũng không gấp dùng đến tiền, haha. "



"Tôi cũng đồng ý. "



Gần như tất cả các xã viên đều đồng ý dùng số tiền đó tiếp tục tập trung vào sản xuất, để sau này có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.



"Được, nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy thì cứ quyết định như vậy ổi. ”



Đại đội trưởng nói với nhân viên kế toán bên cạnh: "Cậu phải tính toán một khoản cho tốt đấy, đợi khi tích lũy được lợi nhuận đến một mức nhất định, sau khi vốn lưu động đã dư dật rồi thì tới lúc chia hoa hồng, đến lúc đó chia tiền lợi nhuận cho mỗi một xã viên của chúng ta. "



Ke toán gật đầu thật chắc chắn, còn có tinh thần hơn cả kêu cậu ấy tính điểm công nữa.



Lúc này, các nhà vốn từ chối tham gia vào tập thể quán rượu, không thấy các xã viên khác cầm tiền ra, họ còn chưa nhận ra được là mình tổn thất đến mức nào.



Lạc Tĩnh Nghiên tan làm về nhà, Hồ Thảm Nhi đứng trước cửa nhìn thấy cô, Lạc Tĩnh Nghiên cũng thấy cô ta, hai người không ai nói với ai câu nào. Đợi sau khi Lạc Tĩnh Nghiên di qua, Hồ Thẩm Nhi lén lút nguyền rủa ở sau lưng cô: "Để một cô gái như cô làm chủ cả tập thể quán rượu, tôi thấy nha, cô cũng chỉ được hả dạ trong một phút giây nào đó thôi, tập thể quán rượu chưa mở được mấy ngày là sẽ phải đóng cửa, để các người kiếm tiền à, kiếm cái khỉ ấy! Tôi muốn cho cao lương của các người đều đổ xuống sông xuống biển hết, hừ!”





Chuong 652: Gap Nhau Trong Hem 1


Chuong 652: Gap Nhau Trong Hem 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận