Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 397: Phương Pháp Giảm Đau 2

"Này, đừng nhúc nhích!" Lạc Tĩnh Nghiên vội vàng đi tới, vì sợ anh sẽ rời giường kích động chạy sang đánh Triệu Quân: “Anh đang bị thương, nhớ đừng tùy ý động đậy vết thương, nếu không sẽ phải vào phòng phẫu thuật lần nữa, không sợ chịu tội sao?"



Tiết Ngạn Thần dần dần bình tĩnh lại: "Thằng nhóc đó quá nhanh, không biết cậu ấy đã dùng thủ đoạn gì, anh thật sự đánh giá sai cậu ấy rồi, không ngờ cậu ấy lại dùng nhiều thủ đoạn như vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên lại ngồi xuống, cằm bát cơm lên tiếp tục đút cho anh ăn: "Chỉ là một bữa cơm thôi, cũng không phải hứa hẹn gì. Có thể mọi chuyện không giống như anh nghĩ, Triệu Quân dù sao cũng là một người bị thương, cần được chăm sóc. Tuy nhiên, em nhìn phản ứng của anh, chắc chắn anh biết có chuyện gì xảy ra giữa hai bọn họ, kể em nghe chút đi."



"Triệu Quân rất thích Trân Trân, không biết ấn tượng của Trân Trân đối với cậu ấy là gì. Anh cũng bảo cậu ấy đuổi theo người ta đi, nhưng anh không ngờ cậu ấy lại nhanh như vậy."



"Vi vậy, anh nghĩ rằng anh ấy cố tình sử dụng một số thủ đoạn không đứng đắn."



"Khi còn ở trong quân đội, bọn anh là đồng đội trong suốt ba năm, anh nghĩ rằng anh đã hiểu rõ về cậu ấy, anh thấy cậu ấy là người có trách nhiệm, anh không biết liệu anh có đánh giá sai cậu ay hay không."



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu muốn biết chuyện gì xảy ra, sao không đợi tới lúc Tần Trân Trân về rồi hỏi."



Nửa tiếng sau, Tần Trân Trân từ phòng bệnh của Triệu Quân di ra, vừa bước vào cửa, cô ấy lập tức cảm nhận được ánh mắt hóng chuyện của hai người trong phòng.



"Anh họ, chị dâu họ, sao hai người cứ nhìn em thế?".



"Không có gì." Lạc Tinh Nghiên hỏi cô ấy: "Triệu Quân thế nào rồi?" "May mắn là anh ấy bị thương một tay, không thể tự ăn được, vì vậy em đã chăm sóc anh ấy và giúp anh ấy ăn xong rồi, anh ấy nghỉ ngơi thì em mới trở lại. Tôi phải về nhà rồi, để y tá chăm sóc anh ấy vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn giọng điệu của cô ấy tự nhiên như vậy, không có một chút rụt rè hay lúng túng, xem ra cô chỉ nên đơn giản quan tâm đến Triệu Quân mà thôi.



Lạc Tĩnh Nghiên không định tối nay trở về, cô muốn ở đây chăm sóc Tiết Ngạn Thần, cho nên chỉ có thể nhờ Tần Trân Trân đưa Lạc Trường Thiên trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức ở Đại đội Thắng Lợi.



Ban đêm, Lạc Tĩnh Nghiên ngủ trên một chiếc giường dự phòng khác trong phòng bệnh.



Vào ban đêm, thuốc mê trên người Tiết Ngạn Thần đã hết tác dụng từ lâu, khi Lạc Tĩnh Nghiên tỉnh lại thấy anh đang cau mày, trên trán lắm tắm mồ hôi.



Cô rời giường, xỏ giày vào rồi đi tới lay anh dậy: "Ngạn Thần."



Anh chậm rãi mở mắt ra, hỏi Lạc Tinh Nghiên: "Anh đã đánh thức em dậy sao?"



"Không có, anh không phát ra âm thanh, em chỉ là muốn đi vệ sinh. Vết thương của anh lại đau à?"



"Một chút, nhưng không cản trở."



Lạc Tĩnh Nghiên nhớ tới phương pháp hôn giảm đau mà anh đã nói lúc trước, cúi đầu hôn lên môi anh, nụ hôn thật bất ngờ, đôi môi mềm mại áp sát vào nhau, Tiết Ngạn Thần đột nhiên không cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể nữa mà dần dần đắm chìm trong nụ hôn say đắm này.



Một lúc sau, Lạc Tĩnh Nghiên đứng dậy hỏi anh: "Còn đau không?"



Vẻ mặt người đàn ông có chút qua loa: "Vừa rồi không đau."



"Bây giờ lại đau à?” Lạc Tĩnh Nghiên nghi ngờ anh đang nói dối, nhưng cô vẫn không từ chối, vì vậy cô lại cúi đầu xuống hôn lên môi anh một lần nữa.



Đêm đã khuya, rèm cửa được kéo ra, cửa phòng bệnh đã bị cô khóa từ bên trong, cô không lo lắng có ai đột ngột đột nhập vào.





Chuong 398: Phuong Phap Giam bau 3


Chuong 398: Phuong Phap Giam bau 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận