Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 236: "Ăn Vụng" Thịt Kho Tàu 2

Sau đó, đứa nhóc này nhìn Lạc Tĩnh Nghiên mấy lần, phát hiện thấy đối phương vẫn chưa tỉnh, nó buông bỏ không ít cảnh giác, từ từ đắm chìm trong món ăn ngon, một lúc sau, cả tô thịt kho đã hết sạch.



Hổ Béo che bụng, nhìn chằm chằm vào bát thịt trống rỗng trước mặt, dùng chân chạm nhẹ chỗ sốt còn sót lại, đưa lên miệng, liếm sạch nước sốt trên chân rồi lại liếm hết phần sốt còn lại mới thôi.



Lúc này nó vô cùng tiếc nuối, nói: "Món này hết rồi! Bụng tớ vẫn chưa no, huhuhu, tớ rất muốn ăn thêm vài bát nữa.”



Hắc Hồ vỗ vỗ bụng nó, nói: "Cậu nên biết đủ đi chứ, có thể ăn nhiều như vậy là đã tốt rồi. Bây giờ người ta còn không có thịt để ăn, cậu còn muốn cái gì nữa? Làm mèo thì không thể quá tham lam được, đừng có ăn đến mức chị tớ sạt nghiệp. "



Hồ Béo dường như cảm thấy lời Hắc Hỗ nói có lý nên gật đầu.



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn luôn tỉnh táo, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong phòng, ngoài tiếng ăn thịt, có lẽ hai con mèo đang nói chuyện với nhau bằng ý thức, nhưng cô không nghe thấy.



Cô vừa hé mắt ra đã nhìn, đúng lúc thấy Hỗ Béo vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt hé mở của cô.



Hỗ Béo sợ đến giật nảy mình, Lạc Tĩnh Nghiên có phải đã phát hiện ra nó đã ăn vụng thức ăn của mèo nhà cô không? Nó giống như con chuột nhìn thấy con mèo, sợ hãi đến mức phi thẳng ra ngoài.



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của tên trộm rất buồn cười, không nhịn được nói với Hắc Hồ: "Hỗ Béo hình như thật sự coi mình là một tên trộm.”



Hắc Hỗ thở dài: "Không phải chỉ là một tên trộm thôi sao?”



"Hổ Map trông có vẻ to bằng em, nhưng lại ăn khỏe thế."



"Đương nhiên là ăn khỏe rồi. Hỗ Béo nặng hơn ba trăm cân, có thể ăn rất nhiều."



"Cái gì?" Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy kiến thức của mình đã được làm mới, cô không thể tin được nói: "Nó thực sự nặng hơn ba trăm cân al Hắc Hỗ, em đang đùa chị đấy a? Ngay cả một con mèo làm bằng sắt cũng không thể nặng đến ba trăm cân được. Chị thấy nó nhiều nhất chỉ nặng mười cân thôi.”



"Chủ nhân, em không lừa chị . Hồ Béo thật sự rất nặng vì cơ thể của nó đã trở nên nhỏ hơn, không khác gì một con mèo bình thường. Nên chị mới không tin vào trọng lượng thực sự của nó. Khi Hỗ Béo muốn lớn hơn, có thể to bằng một con ho trưởng thành, người ta còn có thể cưỡi trên lưng nó để nó chở đi đó. Nó rất giỏi chiến đấu. Khi chúng em ở hành tinh mèo, chính vì có nó nên không con mèo nào dám bắt nat chúng em."



"Ò, hóa ra Hỗ Béo là một con mèo giỏi đánh nhau nha."



Lạc Tĩnh Nghiên không thể không nghĩ đến Kung Fu Panda* trong phim, vẻ ngoài trông mập mạp và vụng về, nhưng cơ thể và tứ chỉ rất linh hoạt, các bước di chuyển rất mạnh mẽ, là một sinh vật rất có cảm giác tồn tại.



*Kung Fu Panda (tựa tiếng Việt: Gấu mập học võ) là một bộ phim hoạ hình 3D của hãng DreamWorks do hai đạo diễn sáng lập nên là John Stevenson và Mark Osborne, được sản xuất bởi Melissa Cobb. Bộ phim nói về một chú gấu trúc thích học võ thuật Kung Fu nhưng không được cha đồng ý vì bị bắt buộc phải nối nghiệp bán mì của cha mình. Rồi trong một dịp, cậu được học với một sư phụ bậc thầy môn võ Kung Fu cùng với những đồng môn có tiếng khác.



Không những không thể nhận ra hình thể con người, ngay cả mèo cũng không thể nhận ra.



Hắc Hỗ nói: "Chủ nhân, em muốn thương lượng với chị một chuyện, có liên quan đến Hỗ Béo."



"Nói đi."



"Nếu như, nếu như Hổ Béo bằng lòng đến chỗ chúng ta, chị có thể cho nó vào không gian của chị được không? Hỗ Béo không thích chủ nhân hiện tại của nó, nó nói người phụ nữ kia đối với nó không tốt một chút nào, nó muốn ở bên cạnh em, nó cũng rất thích món thịt kho tàu chị làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận