Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 281: Thương Lượng 3

Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Hôm nay con đến chính là de thương lượng với hai người một chút, nếu cả hai có ý kiến đối với chuyện này, con cũng sẽ không đồng ý với anh ấy, nếu hai người cảm thấy có thẻ, vậy thì con sẽ xem xét biểu hiện của anh ấy để xem có chấp nhận làm người yêu của anh ấy hay không, con muốn chờ bản thân có thể hoàn toàn tin anh ấy khi quyết định trở thành người yêu của anh ấy, con sẽ đem tình hình của hai người nói cho anh ấy biết, được chứ?”



Mẹ Lạc có chút băn khoăn: "Chuyện của chúng ta có ảnh hưởng đến việc tụi con bên nhau không?"



"Mẹ, ý của mẹ chính là sợ anh ấy ghét bỏ chúng ta, nếu anh ấy thật sự ghét bỏ chúng ta vậy con còn ở bên anh ấy làm gì? Cho nên, con cần phải nói rõ ràng tình hình của nhà chúng ta cho anh ấy biết, để tránh cho ngày sau lại có rắc rồi."



"Con cần phải nói thẳng thắn về tình hình của gia đình mình, nói rõ ràng với đối phương, vì chuyện này không chỉ liên quan đến hai đứa mà nó còn liên quan đến cả hai gia đình.” Ba Lạc nói: "Nhưng, con không sợ sau khi cậu ấy biết quan hệ của chúng ta, đã không đồng ý quen nhau mà còn đem chuyện của nhà chúng ta nói ra sẽ gây ảnh hưởng xấu đến con."



"Con cảm thấy anh ấy không phải là người như vậy, ba, mẹ, hai người yên tâm, con làm việc gì cũng đều biết chừng mực. COn tin con sẽ không nhìn sai người, nếu anh ay không phải người đáng tin cậy, vậy thì đừng nói trở thành người yêu với anh ấy, ngay cả làm bạn con cũng không cần."



"Được." Mẹ Lạc gật đầu: "Con gái nhìn đúng người, mẹ tin ánh mắt của con gái mẹ. Tĩnh Nghiên, chờ tụi con xác định quan hệ con có thể dẫn cậu ấy đến đây không, để cho mẹ và ba con nhìn thấy cậu ấy?"



"Con chắc chắn sẽ dẫn anh ấy đến cho hai người gặp, con nắm chắc chín mươi phần trăm, hai người sẽ hài lòng với anh ấy."



Ba Lạc cùng mẹ Lạc đều mỉm cười, ba Lạc nói với mẹ Lạc: "Vậy chúng ta sẽ ở nơi này để gặp con rễ tương lai xấu xa của chúng ta."



"Ha ha ha ha.”



Hai mẹ con nhà họ Lưu không cho cô ta ra ngoài vào buổi tối, nên cô ta chỉ có thể chờ mẹ Lưu ra ngoài, thì cô ta mới lặng lễ đi ra, cô ta cẩn thận đi đến chuồng bò.



Cô ta vừa đi đến cổng lớn của chuồng bỏ đã thấy được ba Lạc đang ôm củi lửa đi vào trong viện, cô ta mỉm cười đi qua chỗ của ba Lạc.



"Cậu."



"Hửm?" Ba Lạc quay đầu, nhìn thấy người đến là Lý Hồng Anh, ông ấy rất bát ngờ: "Vì sao cháu lại ở chỗ này?"



Con gái của ông ấy chưa nói Lý Hong Anh đã xuống nông thôn, vậy vì sao Lý Hồng Anh lại xuất hiện ở nơi này?



Đồng thời, Lý Hồng Anh đối với phản ứng của ba Lạc cũng cảm thấy rất kỳ quái, ba Lạc trước kia rất yêu thương cô ta, mỗi khi nhìn thấy cô ta, ông ấy đều cười tủm tủm, còn hay cho cô ta tiền tiêu vặt, có đôi khi khiến cô ta cảm thấy ba Lạc còn thân thiết với cô ta hơn cả Lý Bảo Quân, lúc này, bọn họ ở nơi đất khách quê người gặp nhau vốn dĩ ba Lạc không nên có thái độ lạnh lùng xa cách này với cô ta mới đúng. Lý Hồng Anh ngốc một giây, nói: "Cậu ơi, chuyện này nói ra thì rất dài, vừa rồi đúng lúc cháu đi ngang qua nơi này không ngờ lại gặp được cậu. Cậu, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi, cháu nghe nói các người bị bắt nhưng ba mẹ cháu không có năng lực để cứu hai người khiến hai người phải chịu khổ. Đúng rồi, mợ đâu rồi ạ, mợ vẫn khỏe ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận