Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 756: Trân Trọng Sinh Mệnh 1

Lạc Tĩnh Nghiên nói : "Nếu đã biết mình sai rồi, sau này tuyệt đối đừng phạm lại sai nhằm như thế nữa. Khu vực nước sâu rất nguy hiểm, không cần thận sẽ bị chết đuối. Sinh mệnh con người chỉ có một lần, nhất định đừng lôi tính mệnh của mình ra đùa giỡn."



Diêu Kim Hỗ nghe được lời nhắc nhở của Tĩnh Nghiên, sau đó không ngừng vò đầu bứt tai.



"Em biết rồi, thanh niên trí thức Lạc, sau này em chắc chắn không bao giờ tùy hứng như vậy nữa. Em sẽ trân trọng mạng sống, cách xa nơi nước nguy hiểm. Em, về sau em sẽ cố gắng hết sức không qua bên này nữa."



"Ừ, tốt lắm."



Diêu Kim Dung đã thoáng khôi phục lại thể lực, ngồi dậy.



Lúc này ba mẹ Nhà họ Diêu cũng chạy tới, còn có hai cậu bé báo tin chạy theo sau.



Mẹ Diêu còn chưa tới nơi, âm thanh đã truyền đến trước.



"Kim Dung, Kim Hỗ, hai con sao rồi, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì với hai đứa nhé.”



Nhưng khi bà ấy đến gần, nhìn thấy Diêu Kim Hỗ vẫn bình thường khỏe mạnh, Diêu Kim Dung toàn thân ướt sũng nhưng lúc này đã ngồi trên bờ, không có nguy hiểm gì đến tính mạng.



Như vậy nỗi thấp thỏm trong lòng bà ay mới dần dần hạ xuống.



Bà ấy ngồi xuống vòng tay ôm lấy Diêu Kim Dung: "Trời ạ, Kim Dung, vừa nãy mẹ nghe nói con rơi xuống nước, bị hù sợ muốn chết, cũng may con và Kim Hỗ đều không có việc gì."



Kim Hỗ sợ mẹ Diêu trách cứ Diêu Kim Dung.



"Mẹ, chị là vì kéo con lên bờ nên mới rơi xuống sông, mẹ đừng mắng chị."



"Hóa ra là con” - mẹ Diêu lập tức trừng mắt lườm Diêu Kim Hỗ một cái: "Con cứ động chút là bướng, suýt chút nữa đã hại chết chị gái."



Diêu Kim Dung nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Mẹ, vừa rồi con bị cuốn vào giữa sông, suýt không lên được, là chị Lạc đã nhảy xuống cứu con."



“Thanh niên trí thức Lạc, thật sự cảm ơn cô, cảm ơn cháu đã cứu con gái thím, cháu thật là đại ân nhân của gia đình chúng thím."”



"Thím à, ở dưới sông nguy hiểm, cháu đã nói qua với Kim Hỗ, để em sau này cần thận chút, có thể không qua thì cố gắng hết sức đừng qua bên này chơi."



"Thim sẽ nói nó."



Cả người Lạc Tĩnh Nghiên giờ ướt sũng, nghĩ đến muốn về nhà thay quần áo, mà Diêu Kim Dung cũng không khác là máy, họ đều không tiện ở đây nói chuyện tiếp."



"Giờ thím mau dẫn em gái này về nhà trước đã, quần áo bị ướt, đừng để đông lạnh nhiễm cảm."



"Ừm ừm."



Trước khi đi họ lại cúi đầu khom lưng, luôn mồm cảm ơn Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Trường Thiên ôm theo thùng nước, dẫn theo Hắc Hỗ cùng tới. Lạc Tĩnh Nghiên trở về nhà cùng bọn họ.



Lạc Tĩnh Nghiên đã câu được tổng cộng ba con cá chép, Lạc Trường Thiên câu được năm con, cho mèo hai con, còn lại ba con, một con lớn, một con nhỏ.



"Chị, em muốn nuôi hai con nhỏ này lớn lên, lúc nào Hắc Hỗ muốn ăn thì đem cho nó.”



"Được, tuy hai con này không lớn, nhưng nếu nuôi thì cần không ít nước. Nếu lấy ít nước thì cần đổi nước liên tục, bằng không, dưỡng khí trong nước sẽ bị giảm bớt, cá sẽ bị ngộp chét."



"Em ước chừng một ngày Hắc Hồ có thể ăn hai con, một ngày là ăn hết, không sợ nghẹn chết đâu."



"Vậy em làm đi. Hôm nay muốn ăn món cá gì, hay là chúng ta mang hai con qua chuồng bò, ăn cùng với ba mẹ và bà nội?”



"Ý kiến hay nha chị. Giờ mình đi luôn đi.”



Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra hai con lớn nhất từ thùng nước, chuẩn bị đi về chuồng bò.



"Mấy con khác đợi về rồi bọn mình xử lý." "ừ "



Bọn họ mang cá đến chuồng bò. Ba Lạc thương con gái vất vả câu cá, kêu Lạc Tĩnh Nghiên nghỉ ngơi, lần này do ông tự mình xuống bếp, làm món cá chua ngọt, thêm một món thịt kho tàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận