Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 316: Tối Mai Giao Dịch? 2

Lạc Tĩnh Nghiên nhướng mày, sữa bột socola và đồng hồ, không gian của cô không có những thứ này, thịt lợn ở trong không gian của cô đều là thịt lợn rừng nhưng số lượng không đủ nhiều mà thịt lợn rừng thì tương đối rẻ, mặc dù khi chế biến thì nó có mùi vị ngon hơn thịt lợn nhà nhưng lại không mềm bằng thịt lợn nhà, nếu như sở hữu cả hai thứ thì có thể bù đắp cho nhau.



[Hắc Hồ, ngày mai chúng ta hãy đến xem tình hình, có lẽ vẫn còn nhiều thứ thú vị để xem lắm. ]



Nhân tiện tìm hiểu cách thức giao dịch của Lão Bưu và các quy tắc giao dịch mua bán số lượng lớn trên chợ đen, nếu sau này cô có làm ăn mua bán với ông ta hoặc các ông trùm chợ đen khác thì cô có thể nâng cao cảnh giác cao nhất có thể.



Lạc Tĩnh Nghiên tìm người của chợ đen để trao đổi mấy vé vải và những vé khác, sau đó cô rời khỏi chợ đen nhưng không đi về nhà ngay vì lúc cô đến thị trần thì cô nhớ ra chuyện cô đã hứa với bà nội Tần, đã nhiều ngày rồi cô chưa đến nhà họ Tần. Cô muốn đến thăm bà nội Tần rồi nấu cho bà cụ một bữa cơm.



Bây giờ bà nội Tần không chỉ là người bạn già bèo nước gặp nhau của cô nữa mà còn là bà ngoại của Tiết Ngạn Thần. Sau này cô kết hôn với Tiết Ngạn Thần thì bà nội Tần cũng sẽ trở thành người thân của cô, bà nội Tần mắc chứng chán ăn nên cô muốn giúp bà cụ.



Cô lấy hai cân thịt ba chỉ, hai cân khoai tây và một miếng đậu phụ từ không gian ra rồi mang đến nhà bà nội Tần.



Khi Lạc Tĩnh Nghiên đến nhà bà nội Tần thì bà nội Tần vẫn ở nhà một mình, bà cụ nhìn thấy cô đến thì lập tức vui vẻ đi đến: "Tĩnh Nghiên, cháu đến rồi. Ai da, mấy ngày rồi cháu không đến, bà nội nhớ cháu lắm."



"Bà nội, cháu cũng nhớ bà.”



Cô quan sát phản ứng của bà nội Tàn, hình như bà cụ vẫn chưa biết gì về mối quan hệ của cô và Tiết Ngạn Thần, cô lấy đồ trong gùi ra: "Bà nội, hôm nay cháu nấu cơm cho bà ăn.”



bà nội Tần từ chối: "Tĩnh Nghiên, cháu có thể đến gặp bà là bà cảm thấy vui rồi, cháu nhanh cất đồ lại đi, ở đây bà nội không thể dùng đồ của cháu được."



"Bà nội, cháu đã mang đến cả rồi, bà nội không thể để cháu mang về chứ ạ."



"Nhưng mà trong lòng bà nội thấy áy náy lắm, vậy được rồi, chỉ lần này thôi nhé. Sau này đến chơi với bà không được mang theo đồ nữa đấy."



"Còn biết rồi mà bà nội."



Bà nội Tần càng nhìn Lạc Tĩnh Nghiên thì càng cảm thấy vừa mắt, thật sự bà cụ rất muốn giới thiệu cô cho đứa cháu trai xuất sắc nhưng không hiểu phong tình của mình. Nhưng không thể nóng ruột được, ngộ nhỡ nói ra làm con bé sợ mà chạy mất thì sao, đành phải đợi lần sau đã.



Lạc Tĩnh Nghiên nấu ăn, nhân lúc bà nội Tần không để ý thì cô đã thêm nửa bát nước suối linh vào, đồng thời cô còn cho thêm ít nước suối linh vào vại nước trong bến nhà bà nội Tần, cô hy vọng nó có thể giúp bà nội Tần cải thiện cảm giác thèm ăn.



Buổi trưa Tần Trân Trân lại quay về, cô ấy vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.



"Ai da, mùi thơm quá, Tĩnh Nghiên đến phải không?" Bà nội Tần nói: "Mũi cháu còn thính hơn chó nữa, chưa nhìn đã biết là ai đang nấu cơm rồi."



Tần Trân Trân nói: "Bà nội, con nói đúng rồi."



Cô ấy liếc nhìn về phía nhà bếp, bóng lưng của cô gái bên trong nhà bếp giống hệt Lạc Tĩnh Nghiên.



Cô ấy bước vào bếp chào hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Em nói là chị đến mà, vì chị là người nấu ăn ngon nhất mà em biết, có vẻ như hương vị bữa cơm hôm nay còn ngon hơn lần trước nữa. Tĩnh Nghiên, có phải tổ tiên của chị đều làm đầu bếp đúng không, tay nghề nấu nướng của chị tốt thật đáy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận