Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 958: Vô Tình Gặp Nhau Ở Tiệm Cơm 1

Tất cả những đồng chí nam khác hấp tấp đến gần cô ta, muốn được cô ta liếc nhìn một cái, chỉ vậy thôi cũng tối rồi. Còn cô ta thì liều mạng muốn đến gần Tiết Ngạn Thần nhưng anh vẫn cứ như khúc gỗ.



Nhưng mà khúc gỗ cũng có cái tốt của khúc gỗ, sau này trêu chọc anh cũng rất vui.



Lúc này thông qua những người cố ý trong đoàn văn công và những người vô tình thì đang có tin đồn Lý Tuyết vừa ý Tiết Ngạn Thần và theo đuổi tin tức của Tiết Ngạn Thần, đã có rất nhiều người biết chuyện này rồi. Trong số đó cũng không thiếu những người vợ lính rảnh rỗi ngồi trong sân của nhà gia quyến, những người vợ lính này rất thích tụ tập với nhau trò chuyện mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày. Cho nên chuyện này nhanh chóng lan đến những nơi khác đến nổi mà mấy đồng chí nam cũng biết.



Máy loại chuyện thế này thường được quan tâm nhiều hơn, chẳng qua là vì những người đàn ông độc thân đó thích Lý Tuyết nên những chuyện mà những người độc thân này nói nhiều nhất chính là Lý Tuyết. Từng người một lan truyền chuyện này đi nên nhiều người trong doanh trại quân đội cũng biết chuyện này. Trong ký túc xá, Tiết Ngạn Thần đang nằm trên giường, trước mặt của anh toàn là hình bóng cô gái anh yêu mỉm cười như hoa, cho dù anh có cố gắng đến máy thì khóe miệng của anh cũng vô thức cong lên.



Triệu Quân ăn cơm tối xong thì vội vã chạy về ký túc xá, bởi vì hôm nay là ngày quyết định xem Tiết Ngạn Thần có rời quân đội hay không cho nên anh ấy muốn biết kết quả càng sớm càng tốt.



Anh ấy đến trước cửa ký túc xá của Tiết Ngạn Thần, anh ấy muốn đây cửa bước vào nhưng khi tay vừa chạm vào nắm cửa thì lại nhẹ nhàng đầy cửa ra.



Anh chàng đó sắp tá giáp quy điền*, chắc chắn anh ấy sẽ rất buôn, rất khó chịu và rất không cam tâm.



*Cởi áo giáp về làm ruộng



Anh ấy gượm bước vì không biết làm thế nào để an ủi Tiết Ngạn Thần đây?



Ơ, dù sao thì anh ấy cũng đã cưới được cô vợ hợp ý mình, cũng có thể xem như là một sự an ủi rồi.



Triệu Quân lặng lẽ mở cửa ra sau đó cần thận de dặt bước vào, vốn dĩ anh ấy cho rằng anh ấy sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đàn ông ủ rũ chán nản cau chặt mày, nhưng cảnh tượng mà anh ấy nhìn thấy là Tiết Ngạn Thần ung dung bắt chéo chân nhàn nhã nằm trên giường. Hả?



Xem ra anh chàng này chẳng buồn phiền chút nào.



Anh ấy lại nhìn thêm lần nữa. Chết tiệt, khóe miệng của người ta còn đang cười kìa.



Cần thận nhìn thêm lần nữa, hình như dáng vẻ tươi cười đó có hơi lưu manhl



Anh ấy đang nghĩ cái gì thế?



Triệu Quân hắng giọng: "Anh Thần."



Tiết Ngạn Thân liếc nhìn anh ấy một cái sau đó phớt lờ, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt ban đầu, Triệu Quân cũng không thể làm phiền anh nhớ đến vợ mình.



Triệu Quân bước đến bên giường của anh rồi đưa tay vỗ vào mông anh: "Nhich vào trong chút cho em ngồi với."



Tiết Ngạn Thần cũng nhích vào trong nhường chỗ cho anh ấy, Triệu Quân ngồi xuống rồi nói: "Thế nào rồi? Ngày mai có thể đi không?"



"Chưa thể."



"Không được phê duyệt à?”



"Phải, mà cũng không phải."



Tạm dừng lại rồi anh lại nói: "Tĩnh Nghiên và bà nội đến rồi."



"Họ đến rồi!"



Triệu Quân rất kinh ngạc. Sau đó thì anh ấy đã tìm ra lý do cho nụ cười lưu manh của Tiết Ngạn Thần, bởi vì Lạc Tĩnh Nghiên đến đây rồi. Gần như anh ấy đã biết vừa rồi Tiết Ngạn Thần nằm đó suy nghĩ đến cái gì rồi.



"Sao lúc này họ lại đến đây, anh không về nhà sớm sao? Le nào anh không muốn đi nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận