Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 990: Lập Công 1

Chuong 990: Lap Cong 1



"Đêm qua lúc tôi đi WC thì nghe thấy bọn họ đang dùng tiếng Anh lén lút nói chuyện với nhau, nghe được một vài từ ngữ mẫn cảm nên cố ý đứng ngoài cửa bọn họ nghe lén xem bọn họ đang nói gì. Tôi biết được bọn họ đã đánh cắp một phần tư liệu của quân ta, chuẩn bị bí mật đưa ra bên ngoài... Sau đó người lấy cắp tư liệu kia nhảy qua cửa số bỏ chạy, tôi lặng lẽ đuổi theo phía sau, phát hiện anh ta tiến hành đưa lại tư liệu cho một đặc vụ khác của địch trong rừng cây. Lúc đó tôi chỉ nghĩ không thể cho bọn họ đưa tư liệu ra ngoài nên dùng hết sức bắt lấy bọn họ, cũng may là tôi làm được." Cô lấy lý do thoái thác, cũng không tiết lộ bí mật về không gian và nhóm mèo, mà bản thân cô cũng có năng lực truy bắt đặc vụ của địch, chẳng qua có không gian và nhóm mèo thì đỡ phải tốn sức, lại càng thuận buồm xuôi gió hơn thôi.



Lạc Tĩnh Nghiên đối diện với đồng chí chuyên hỏi đáp và ghi chép, trả lời không sai một chữ.



Không bao lâu sau, Tư lệnh quân đoàn Lư đi tới. Ông ấy vừa thấy bà nội Tiết đã mau chóng đi tới, kích động cầm tay bà nội Tiết.



"Lão tiền bối, ngài đúng là một bảo bối. Nhiều năm như vậy rồi không ngờ lại còn làm tôi mở rộng tầm mắt. Ngài biết không? Lần này ngài bắt được đặc vụ của địch là đã giúp quân ta loại trừ một mối họa ngầm. Nếu bọn họ kịp tiết lộ kế hoạch tác chiến của quân ta ra ngoài, quân ta sẽ chuyển mình từ thế chủ động sang bị động trong chiến trường, tạo nên tổn thất vô cùng lớn. Lão tiền bối, ngài lập công lớn, không thể không tán thưởng được."



Lúc ông ấy nói chuyện, bà nội Tiết vẫn luôn nhìn ông ấy nhưng không có cắt lời ông ấy.



Chờ sau khi ông ấy nói xong, bà nội Tiết rút tay lại, hỏi ông ấy: "Cậu nói xong chưa? Còn muốn bổ sung thêm gì không?"



Tư lệnh quân đoàn Lư thoáng sửng sốt. Ông ấy thầm nghĩ có phải bà lão đang muốn hỏi chuyện khen thưởng hay không. Lão tiền bối cũng không còn như trước. Trước kia bà ấy một lòng chiến đấu chỉ vì muốn đuổi lũ giặc đi, sẽ không hỏi xem được gì.



"Lão tiền bối, ngài lập được công lớn, quân đội nhất định sẽ khen thưởng cho ngài."



Bà nội Tiết vừa nghe đã vội hỏi: "Có thể được khen thưởng cái gì? Có thể được mấy công."



Tư lệnh quân đoàn Lư thầm nghĩ quả nhiên mình đoán không sai, bà lão đang mong chờ được thưởng.



Nó khiến ông ấy nhớ tới đứa cháu trai làm xong bài tập về nhà sẽ vươn tay đòi ông ấy kẹo.



Ông ấy mỉm cười: "Bắt được gián điệp sẽ được thưởng mức công hạng hai, còn được khen thưởng thêm ít vật phẩm."



"Vậy thì tốt."



Sau đó bà nội Tiết đây Lạc Tĩnh Nghiên ra trước mặt ông ấy: "Cậu chỉ cần khen thưởng cháu dâu tôi là được, không cần khen thưởng tôi."



"Vì sao?" Tư lệnh quân đoàn Lư có chút hoang mang.



Đồng chí ban nãy chịu trách nhiệm hỏi và ghi chép bên cạnh sẽ nhịn cười muốn chết. Bà nội Tiết nói: "Bởi vì hai đặc vụ của địch đều do cháu dâu tôi bắt, không có liên quan gì tới tôi nên cậu khen thưởng con bé là được."



Tư lệnh quân đoàn Lư lần nữa đánh giá Lạc Tĩnh Nghiên. Trông cũng xinh đẹp, còn có phần yếu ớt, vậy mà lại bắt được đặc vụ của địch.



Ông ấy nghi ngờ nhìn về phía đồng chí bên cạnh, đối phương lập tức giải thích với ông ấy:



"Đúng là nữ đồng chí trẻ tuổi này bắt được hai đặc vụ của địch kia, không sai đâu.” Nhân viên ghi chép còn giải thích với ông ấy:



"Ngài đừng nhìn cô gái này yếu đuối, kỳ thực cô ấy không thua kém bất kỳ nữ đồng chí nào, người ta còn có võ đó."



Bà Tiết bổ sung: "Cháu dâu tôi không chỉ biết võ, còn rành ngoại ngữ, nếu không cũng không phát hiện ra hai tên súc sinh kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận