Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 844: Đứa Trẻ Thất Bai 3

Chú Lý Tửu nhìn thấy các cháu trai của mình, vội vàng chạy tới đuổi chúng đi: "Các cháu ra khỏi đây đi. Chỗ nhỏ trong xưởng rượu sắp bị các cháu chiếm rồi. Các cháu mau ra ngoài đi, đừng chen vào đây.”



Để nhanh chóng đưa bọn trẻ ra ngoài, ông ấy còn giơ tay dọa chúng.



Máy đứa cháu của ông đã được ông dạy cho một bài học, khi nhìn thấy ông nội giơ tay lên, chúng vội vàng cúi đầu bỏ chạy.



Cậu bé vừa xin giấy cho Trang Phi Phi còn đang ngơ ngác vì không lấy được giấy, chú Lý Tửu giơ tay đi tới trước mặt cậu: "Nếu cháu không ởi, lát nữa ông sẽ dụ bọn chúng quay lại. "



Chú Lý Tửu trông hung dữ đến mức cậu bé sợ hãi và nhếch môi bỏ chạy.



Sau khi cậu bé đi đến xưởng rượu, Trang Phỉ Phỉ vẫn đợi cậu ở chỗ cũ, cậu bé tay không đi đến trước mặt cô ta: "Chị gái nói không có giấy nên em cũng không xin được."



Trang Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn cậu bé, thở dài.



"Vi em không làm đúng yêu cầu nên chị không thể đưa tiền cho em được."



Cô ta hất bím tóc, quay người rời đi, lần sau cô ta sẽ phải làm việc hiệu quả hơn.



Lạc Tĩnh Nghiên kỷ thực không đành lòng đưa một mảnh giấy, xem ra để nó xin giấy là không khả thị.



Nếu không thể lấy trực tiếp, tại sao không lấy trộm nó?



Không, một khi bị phát hiện trộm cắp, đó là tội nặng. Đứa nhỏ không nhận tội thì tốt. Nhưng trong trường hợp nó nhận tội, đứa nhỏ có thể sẽ không bị trừng phạt, còn cô ta sẽ bị trừng phạt.



Vậy cô ta nên làm gì?



Nghĩ đến vấn de này, vô tình đến ruộng, công việc hôm nay là nhổ cỏ. Đang là mùa hè, cỏ dại ngoài ruộng mọc um tùm, thông thường sau khi nhổ cỏ một ngày, tay sẽ mỏi và sưng tấy.



Trang Phỉ Phỉ nghĩ đến ngày mình có được tiền và vị thế, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.



Buổi trưa tan làm, vốn dĩ cô ta muốn về nhà theo con đường thường ngày, nhưng đột nhiên cô ta nghĩ đến bãi cỏ buổi sáng cô đi qua và những mảnh giấy trên cỏ.



Cô nhớ hình như trên những tờ giấy đó hình như có thứ gì đó màu đen, hẳn là có chữ, vì cô không lấy được tờ giấy có chữ của Lạc Tĩnh Nghiên nên cô ta chỉ nhặt tờ giấy đó đưa cho Tiết Ninh Nam.



Được, cứ làm đi.



Dù sao Tiết Ninh Nam cũng chưa từng nhìn thấy chữ viết của Lạc Tĩnh Nghiên, dù là ai viết thì Tiết Ninh Nam cũng không thể phân biệt được.



Cô ta nhanh chóng đi đến bãi cỏ, may mắn thay vẫn còn vài mảnh giấy vụn, cô ta nhặt lên và nhìn xem trên đó viết gì.



Đột nhiên, cô ta phát hiện những dòng chữ phía trên thực ra là ghi lại dữ liệu, sau khi xem xét kỹ hơn, cô ta phát hiện ra đó chính xác là dữ liệu cần thiết để nấu rượu, nhất định là của Lạc Tĩnh Nghiên.



Hơn nữa nét chữ rất tỉnh xảo, đẹp mắt, Trang Phỉ Phỉ rất không tin Lạc Tĩnh Nghiên có thể viết thư pháp tốt như vậy.



Lạc Tĩnh Nghiên đánh bại cô ta về mọi mặt, lần này hãy để Tiết Ninh Nam chăm sóc cô.



Cô ta mở tờ giấy ra, gấp lại gọn gàng, khi quay lại đưa cho Tiết Ninh Nam.



Cuối cùng cũng xong, giờ đến lượt Tiết Ninh Nam.



Cô ta trở về nhà, Tiết Ninh Nam đang đợi cô ta ở nhà.



Như trước, Tiết Ninh Nam ngay khi nhìn thấy cô ta đã nhanh chóng hỏi về diễn biến sự việc.



Trang Phi Phi từ trong túi móc ra một xấp giấy vụn đưa cho Tiết Ninh Nam: "Cầm đi, chữ trên đó đều là Lạc Tĩnh Nghiên viết, cô có thể xem qua và bắt chước chữ viết."



Tiết Ninh Nam khẽ cau mày khi nhìn thấy trên tay mình có vài mảnh giấy vụn, sợ Trang Phi Phi đang lừa mình, nhưng sau khi cầm lấy, cô ta thấy phông chữ trên những mảnh giấy này rất đẹp và viết gì trên đó. Quả thực là bản ghi dữ liệu cuối cùng đã được lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận