Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1003: Hổ Béo Xuất Động

Nhưng lúc này, đối mặt với vợ, cả trái tim anh lại yếu ớt đến rối tinh rối mù.



Trương Minh còn tưởng rằng Lạc Tĩnh Nghiên tự mình xông vào nơi này, truy hỏi: "Rốt cuộc cô là ai hải, đây chính là trọng địa còn dám xông vào, xem tôi bắt cô thế nào!"



"Dừng tay!"



Đột nhiên anh ta nghe được giọng nói hùng hậu hữu lực lại cực kỳ uy nghiêm kia, quay đầu nhìn thấy Lý sư trưởng đồng thời còn có Tư lệnh quân đoàn Lư tiến vào, nhất thời dừng động tác tập kích Lạc Tĩnh Nghiên lại, khiếp sợ mở to hai mắt.



Sao đồng chí tư lệnh lại đột nhiên đến đây?



"Sư, sư trưởng, còn có, đồng chí tư lệnh.”



Tư lệnh quân đoàn Lư hừ một tiếng, lại là giọng điệu ấp a ấp úng.



Đây là biểu hiện của việc làm trái lương tâm.



Ánh mắt ông ấy nhìn về phía Tiết Ngạn Thân bị trói trên mặt đất, cũng ngửi được thứ mùi khiến người ta buồn nôn kia, lông mày càng nhíu chặt.



Ông ấy không nghĩ tới cái sư đoàn trưởng Lý gọi là giam giữ Tiết Ngạn Thần lại là giam giữ như vậy. Tư lệnh quân đoàn Lư gật đầu: "Kêu người đưa doanh trưởng Tiết tới bệnh viện trước đi."



Chân Tiết Ngạn Thần không thể đi lại. Anh được hai chiến sĩ giúp lau sạch người. Tư lệnh quân đoàn Lư lại gọi người lái xe lại, chiến sĩ đỡ anh lên trên xe jeep đưa tới bệnh viện.



Sư đoàn trưởng Lý nói với Tư lệnh quân đoàn Lư: “Quân trường, bây giờ cậu ấy vẫn chưa được trả lại trong sạch, đồng chí Trương Kim Phượng còn chờ chúng ta trả lại công đạo cho cô ấy."



"Tôi biết, có thể vừa trị liệu cho Ngạn Thần vừa xử lý chuyện này. Đúng rồi, đồng chí Trương Kim Phượng đâu, tôi muốn gặp cô ấy."



Tiết Ngạn Thần được đưa tới bệnh viện quân khu. Lúc bác sĩ kiểm tra cho anh phải cởi quần áo toàn thân ra.



Nhìn thấy những dấu vết bị siết chặt trên người anh trông rất đáng sợ. các bộ phận đều bị siết chặt tạo thành những vết bằm tím và chảy máu ở nhiều mức độ khác nhau, nhất là tay và chân bị thương rất nghiêm trọng, vết hằn không hề có dấu vết co lại.



Đôi mắt anh cũng vì thiếu ánh sáng mà bị tổn thương, còn cả những vết thương lớn bé ở phần đầu và những phần khác trong cơ thể đều được bác sĩ ghi chép lại, hơn nữa còn áp dụng phương pháp trị liệu cho anh.



Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ liên tục lắc đầu thở dài: "Cũng may là thể trạng anh ay tốt, đổi lại là người thương bị dây thừng trói chặt hai ngày hai đêm liên tục sợ là đã hoại tử hết nửa phần da và cơ bắp, không chỉ bị hằn như vậy, máu toàn thân không thể lưu thông còn ảnh hưởng tới việc cung cấp máu ở những bộ phận khác, tạo thành thương tổn trong cơ thể."



"Vậy bây giờ anh ấy có sao không?" Lạc Tĩnh Nghiên hỏi bác SĨ.



"Cơ thể không bị tổn thương quá nghiêm trọng, nhưng trình độ khôi phục của da và cơ bắp được tới mức nào thì tạm thời vẫn chưa biết, cần phải quan sát thêm. Nhưng cũng đừng quá lo lắng, dù sao thể trạng của cậu ấy vẫn tốt hơn người thường, tin chắc qua trị liệu của chúng tôi, lại nghỉ ngơi thêm may ngày nữa là sẽ khỏe lại. Nhưng việc này sẽ tra tấn tinh thần người bệnh và kích thích tinh thần họ rất nghiêm trọng, thậm chí còn có thể tạo thành bóng ma tâm lý, tạo thành tâm lý bệnh tật, nhất định phải chăm sóc cậu ấy cần thận, để ý tới cậu ấy."



"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."



Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tiết Ngạn Thần, Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận