Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 095: Dài Dòng 1

Chuong 95: Dai Dong 1



Thảm Như Y không thấy cô ta, thì gọi cho cô ta: "Em sao vậy, còn muốn để bọn chị gọi dậy như hôm qua à?”



Đỗ Nghệ Nam vẫn bày ra dáng vẻ đáng thương như trước.



"Chị Như Ý, em, em có thể nghỉ một ngày không, em không cần điểm công, em mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.



"Không được, mùa thu hoạch mỗi năm chỉ diễn ra một lần, bắt cứ ai cũng không được nghỉ phép. Nhỡ gặp trời mưa, lương thực không thu hoạch kịp mà bị dầm mưa thì công sức suốt một năm của mọi người coi như uỗng phí. Đến lúc đó, mọi người chỉ nhận được một chút lương thực và người chịu thiệt sẽ vẫn là chúng ta.”



Đỗ Nghệ Nam có cha mẹ ở thành phố gửi đồ đạc và tiền bạc cho nên anh ta không quan tâm đến chút đồ ăn ít ỏi đó.



"Chị Như Ý, em không cần lương thực đó nữa, em tự di mua đồ ăn, chị cho em nghỉ ngơi được không?"



Vậy cũng không được, nếu đã đến đây rồi thì em chính là thành viên của Đại đội này, tuyệt đối không có trường hợp đặc biệt. Đây là mệnh lệnh của Đại đội trưởng, mùa thu hoạch mỗi năm đều như vậy, không có trường hợp khẩn cấp thì không được xin nghỉ. Em tưởng rằng chỉ có mỗi mình em mệt sao, ai ai cũng mệt, chúng ta phải nghiên răng mà kiên trì.



Đỗ Nghệ Nam trốn không được, chỉ có thể đứng dậy rên rỉ.



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên cầm liềm đi ra đồng, không ngờ Tiểu đội trưởng lại phân công bọn họ đến một cánh đồng cùng với thím Hồ và dì Hoa.



Thím Hồ và dì Hoa đối với bọn họ cũng không có ác cảm gì, ít nhất hai người mới này sẽ không cản trở họ, nếu hôm nay thuần thục hơn một chút, không chừng có thể giúp được bọn họ.



Thím Hồ quyết định hôm nay không tách riêng làm việc với hai chị em Lạc Tĩnh Nghiên, nếu họ dám lười biếng, cô sẽ đi nói với Tiểu đội trưởng.



Với tốc độ của hai chị em nhà kia, có thể giúp hai trưởng bối là bọn họ đây hưởng được một chút công lao.



Lạc Tĩnh Nghiên vừa nhìn thấy thím Hồ, lập tức bước tới và nắm lấy tay thim Hồ nói:



"Cảm ơn trời đất, cuối cùng con và dì cũng được phân cùng một chỗ rồi. Ôi, hôm qua thu hoạch lúa mì cả một ngày, hôm nay gần như không dậy được, lúc bọn con đến con còn lo lắng hôm nay sẽ bị đổi người làm việc cùng, nếu là hai dì thì con yên tâm rồi. Hôm nay con và Tiểu Thiên nhất định không cắt được nhiều, thím ơi, hôm nay thím và dì đừng tách ra làm riêng với con nhé, nhất định các dì sẽ giúp chúng con đúng không?"



Điều đột ngột này khiến thim Hồ cảm thấy rất khó chịu, cứ như vậy, bà vẫn phải tách ra khỏi chỗ của Lạc Tĩnh Nghiên.



Cho dù không lợi dụng được hai thanh niên trí thức trẻ tuổi đó thì cũng không thể để bọn họ lợi dụng chính mình. Phải ghi điểm, phải ghi điểm, không được mắt điểm.



Bọn họ vẫn dựa theo cách phân chia của hôm qua, mỗi bên làm một nửa.



Thim Hồ nhìn thấy Tiểu đội trưởng cách đó không xa, nhanh chóng đi gọi Tiểu đội trưởng, nói rằng Lạc Tĩnh Nghiên và em trai cô đã đồng ý tách ra làm riêng với hai bọn họ, sau khi Tiểu đội trưởng hỏi Lạc Tĩnh Nghiên xong liền đồng ý.



Hôm nay là do Lâm San San và Đỗ Nghệ Nam nấu ăn tại Tri Thanh Điểm, Lâm San San lợi dụng lúc Đỗ Nghệ Nam không có mặt, bí mật bỏ thuốc độc vào bình trà lớn của Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên.



Lúc Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên trở về, cơm đã chuẩn bị xong rồi, những thanh niên trí thức nhìn món ăn tối màu trên bàn mà lắc đầu, đã lâu rồi họ chưa thấy bữa ăn nào như vậy, dù cho các cô gái thành thị có được chiều chuộng đến đâu thì trước đó cũng phải nau ăn qua rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận