Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 241: Bào Thai Sai Trái 1

Đỗ Nghệ Nam là ai chứ, khi còn ở Tri Thanh Điểm chúng tôi đều nhìn thấy cô ta là trông giống như tiêu thư rồi thì làm sao cô ta có thể ngoan ngoãn làm việc nhà cho họ được. Thím Hồ và Hồ Tam Cường không bằng lòng, công thêm việc còn có hai cô con dâu còn lại của nhà họ Hồ ở bên đỗ thêm dầu vào lửa mới đây hai mẹ con Đỗ Nghệ Nam đến chỗ chết. Nhưng Đỗ Nghệ Nam không bị đánh chết mà người bị đánh chết là đứa con trong bụng cô ta, cũng được xem là giết chết một mạng người."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Đứa bé là vô tội nhất nhưng đáng tiếc không phải là cái thai tốt."



"Đúng vậy mà."



Nhà họ Hồ.



Ở trên giường là Đỗ Nghệ Nam đang sống dở chết dở nhưng thim Hồ và Hồ Tam Cường vẫn rất vui vẻ, thím Hồ nói: "Tam Cường, mặc dù đây không phải là người vợ mà con sẵn lòng cười về nhưng tốt xấu gì thì trông cô ta cũng không tệ. Giờ thì tốt rồi, nghiệt chủng trong bụng cô ta không còn nữa nên con không cần phải nuôi con của người khác nữa, từ nay về sau cô ta đã hoàn toàn thuộc về con rồi. Đợi đến lúc cơ thể cô ta khỏe lại thì con hãy nỗ lực làm việc thật chu đáo, mong rằng sang năm mẹ có thể bế được cháu trai mập mạp."



Hồ Tam Cường gãi đầu mỉm cười: "Mẹ, con nghe theo mẹ, con cũng muốn có con."



"Con có muốn ngủ cùng cô ta à?”"



"Mẹ, con vẫn không thể lừa mẹ được."



"Mẹ là người từng trải nên trong lòng các con đang nghĩ gì mẹ không biết à2"



Hôm nay là chủ nhật, Lục Tửu Nhi lại đến học cùng Lạc Trường Thiên.



Lạc Trường Thiên nhớ đến khung cảnh náo nhiệt ở trước cổng nhà của Lục Tửu Nhi lúc trước nên hỏi: "Tửu Nhi, anh trai của em cưới vợ rồi à?" "Không có, cách đây vài ngày có một anh trai hàng xóm của em cưới vợ, vợ của anh ấy là nữ thanh niên trí thức ở đại đội bên cạnh, bây giờ ngay cả người yêu mà anh trai em còn chưa có mà."



mÀ 0



Lạc Tĩnh Nghiên dọn dẹp sạch sẽ giường đất để anh em họ nằm sap trên giường đất học bài vì dưới giường đất có lò sưởi nên rất âm.



Bởi vì Lục Tửu Nhi và Lạc Trường Thiên quá chú tâm học bài nên dù có mắc tiểu cũng không vội đi nhà xí, nhưng sau đó cô bé không nhịn được nữa mới vội vàng trèo xuống khỏi giường đất rồi xỏ giày chạy đi nhà xí.



Nhưng khi vừa chạy đến cửa nhà xí, bởi vì cô bé quá vội vàng nên không giảm tốc độ, thế là đột nhiên cô bé đụng phải một người đang từ bên trong bước ra ngoài.



Có lẽ vì cô bé vẫn còn nhỏ và cơ thể cũng gầy gò nên khi đụng phải người ta thì cô bé bị hat ra do phản lực mạnh, cô bé ngã lăn trên mặt đất nhưng người mà cô bé đụng phải lại không có hề hắn gì.



Đó là một nữ thanh niên trí thức, lúc này người đó đang đứng trước mặt và nhìn xuống cô bé.



Cô bé biết vừa rồi mình quá vội nên không đổ lỗi cho người ta, cô bé đứng dậy rồi xin lỗi người đó: "Em xin lỗi, chị ơi... em không cố ý đụng trúng chị đâu, do em mắc tiểu quá nên mới chạy nhanh. Chị... chị không sao chứ?" Trang Phi Phi lạnh mặt, cô ta vô cùng tức giận: "Đây là lý do mà em đụng trúng người tôi ay? Tôi còn tưởng là em không có mắt chứ, đâm quàng đâm xiên. Nếu không phải em còn nhỏ thì tôi đã đây ngã em rồi đấy. Ơ, nhìn cơ thể em do bản thế này, đừng có làm bản quân áo của tôi."



Trang Phi Phi là như vậy, thượng đội hạ đạp, bằng mặt chứ không bằng lòng.



Lục Tửu Nhi tự thẹn mình dơ bản nên vội vàng giải thích: "Chị ơi, thật sự em không cố ý mà, mong chị tha lỗi cho em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận