Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 539: Mục Đích Đã Đạt Được 2

Ba Lạc nói: "Theo những gì cháu nói, sau này có thể cháu sẽ không định tham gia quân ngũ nữa sao?"



Mặc dù trong lòng ông ấy cảm thấy rất có lỗi với Tiết Ngạn Thần, nhưng ông ấy càng hy vọng con gái mình có thể hạnh phúc.



Tiết Ngạn Thần gật đầu: "Nếu phải chọn một trong hai, cháu sẽ chọn Tĩnh Nghiên."



Ba Lạc nắm tay anh: "Cá và tay gấu không thể có cả hai, thiệt thòi cho cháu rồi."



"Không có gì thiệt thòi cả, tham gia quân ngũ là bảo vệ quốc gia, không phải quân nhân thì có thể làm việc khác, thông qua con đường khác để hỗ trợ đất nước. Vậy nên mọi người cũng không cần có gánh nặng tâm lý."



Nhưng ba Lạc và mẹ Lạc vẫn cảm tháy thiệt thòi cho anh.



Ba Lạc quay sang nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Sau khi kết hôn, con phải đối xử tốt với Tiểu Tiết."



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Ba, đã kết hôn rồi con còn có thể không đối xử tốt với anh ấy sao?"



"Tính cách người ta tốt, con không được bắt nạt người ta."



"Ba, sao ba không lo lắng anh ay sẽ bắt nạt con, tính tình của con không tốt sao? Làm gì có người ba nào như ba chứ, không lo lắng cho con gái mình chỉ lo lắng cho con rễ, không biết còn tưởng rằng con không phải là con gái ruột, con re mới là con ruột của ba."



"Ha ha ha ha.”



Ba Lạc nói tiếp: "Đương nhiên ba càng quan tâm con gái bảo bối của ba hơn. Tất nhiên Tiểu Tiết cũng không thể bắt nạt con, nếu cậu ấy dám bắt nạt con, ba sẽ không tha cho cậu ấy."



"Con biết ba vẫn đối xử với con tốt nhất."



Mẹ Lạc mỉm cười nói: "Đừng nói ai bắt nạt, ai không bắt nạt ai, giữa vợ và chồng có chút xích mích là không thể tránh khỏi, nhưng cố gắng đừng làm ầm ï, tốt nhất vẫn là nên chăm sóc lẫn nhau, thông cảm cho nhau."



Tiết Ngạn Thần nói: "Ba, mẹ, hai người yên tâm, sau này nhất định con sẽ chăm sóc Tinh Nghiên, đảm bảo bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng cũng không cãi lại."



"Nói giống như vẫn là em sẽ bắt nạt anh vậy."



"Là anh muốn làm cho ba mẹ yên tâm thôi mà."



"Này, bây giờ đã gọi ba mẹ hình như vẫn còn sớm, chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu." Lạc Tĩnh Nghiên nhắc nhở anh.



"Không còn sớm nữa, anh đã xem họ như ba mẹ mình từ lâu." Anh nhìn ba Lạc và mẹ Lạc: "Ba, mẹ. Có phải hai người thấy con gọi như vậy rất dễ nghe không?"



Ba Lạc và mẹ Lạc đều bật cười.



Tiết Ngạn Thần thấy ba Lạc và mẹ Lạc mẹ không có lo lắng nữa anh mới yên lòng.



Nửa giờ sau, anh và Lạc Tĩnh Nghiên cùng nhau rời khỏi chuồng bò.



Sắp phải tách khỏi cô gái mình yêu Tiết Ngạn Thần rất lưu luyến.



Hai người đi đến không xa bên ngoài chuồng bò, Tiết Ngạn Thân ôm chặt Lạc Tinh Nghiên vào trong lồng ngực, rất muốn hòa tan cô vào máu xương của mình, một lát cũng không tách rời.



Vài phút sau, anh đưa cô đến một góc hẻo lánh rồi cúi đầu ngậm lầy môi cô. Hai người hôn nhau một lúc lâu, sau đó Tiết Ngạn Thần đưa Lạc Tĩnh Nghiên trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức đại đội Thắng Lợi rồi mới trở về đại đội Tiền Tiến.



Ngày hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên đi tiễn Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân. Đến nhà ga, Triệu Quân đứng bên ngoài một lúc lâu, vừa lúc anh ấy mất mát muốn đi vào trạm thì Tần Trân Trân đến.



Cô ấy chạy đến trước mặt họ nói: "Anh họ và đồng chí Triệu sắp phải rời đi rồi em đến tiễn hai người."



Cô ấy đưa một cái túi nhỏ cho Tiết Ngạn Thần: "Anh họ, cái này cho anh, đây đều là đồ ăn vặt."



Sau đó cô ấy liếc mắt nhìn Triệu Quân: "Bên trong đều là đồ ăn vật, đồng chí Triệu có thể cùng ăn."



"Cảm ơn ngươi, đồng chí Tần."



Bốn người họ cùng nhau vào ga tàu hỏa. Trước khi lên tàu, hai đồng chí nam dùng quân lễ cho hai nữ đồng chí tới tiễn mình: "Bảo trọng!"



"Các người cũng bảo trọng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận