Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 992: Muốn Đến Gặp Anh 1

Ông ấy phân phó cho quan quân phụ trách thẩm vấn: "Tên này quỷ kế đa đoan, nhất định phải thẩm vấn cẩn thận, nếu không bọn chúng sẽ không nói thật.”



Từ hôm qua trung đoàn trưởng Khương đã bị người kêu đi, bắt đầu trở nên bận rộn. Sư đoàn trưởng Lý giao cho ông ấy mấy cái nhiệm vụ khiến ông ấy bận tối mặt tối mày, thậm chí còn điều ông ấy ra ngoài quân khu công tác tạm thời.



Ở một phòng thẩm van khác.



Tiết Ngạn Thần đã không ăn không uống, kiên trì một ngày một đêm. Dây thừng trên người anh vẫn siết chặt, cả người như đã chết lặng không còn cảm nhận được đau đớn.



Keo kẹt, cửa phòng mở ra, Trương Minh dẫm lên đôi ủng bằng da màu đen láy đi vào. Trong tay anh ta cam một chiếc đèn pin, ánh sáng lập tức đập thẳng vào đôi mắt Tiết Ngạn Thần khiến Tiết Ngạn Thần theo bản năng nhắm hai mắt lại.



Trương Minh cười ha hả vài tiếng. Anh ta nhìn mấy chén cơm thừa đặt trên đất, cong môi.



"Doanh trưởng Tiết, anh xem anh kìa, đưa màn thầu với đồ ăn tới anh cũng không ăn, chẳng lẽ anh muốn ăn sơn hào hải vị? Ai nha nha, xem ra anh không biết dân chúng nước ta đang khổ sở tới mức nào. Anh chỉ là một doanh trưởng, sư đoàn trưởng còn đang ăn màn thầu với cải trắng, anh chê bai đồ ăn vậy là không tốt.



Hay là vậy đi, tôi có thể báo cáo lên cấp trên, nói doanh trưởng Tiết tự mãn công cao, ghét bỏ cơm canh đạm bạc, muốn ăn bào ngư, hải sâm. Tôi xin lãnh đạo cấp cho anh một chút nhé."



"Trương Minh, anh đừng khinh người quá đáng!" Cuối cùng Tiết Ngạn Thần cũng đã mở miệng.



Trương Minh nghe thấy giọng điệu phẫn nộ của anh, cảm thấy mình đã thành công lại càng mỉm cười đắc ý.



"Ha ha ha, doanh trưởng Tiết, tôi còn tưởng anh thành người câm rồi, hóa ra anh vẫn còn nói chuyện được."



Chờ đi, chờ anh bị tuyên án vào ngục giam, sớm muộn gì cũng sẽ chỉnh anh thành người câm.



Nhưng anh không nghe thấy Tiết Ngạn Thần đáp lại. Không nghe thấy tiếng đối phương, lại thấy đối phương nhằm mắt lại, anh ta lại không hài lòng.



"Này, sao anh lại không nói? Anh nói chuyện đi, cầu xin tôi đi, có lẽ tôi sẽ nễ tình chúng ta là đồng đội giúp anh cởi dây trói. Bị dây thừng trói chặt như vậy chẳng lẽ anh không khó chịu à?"



Tiết Ngạn Thần không có để ý tới anh ta.



Trương Minh khit mũi, cho rằng mùi ở nơi này rất khó chịu: "Đừng tưởng ai cũng nguyện ý ở bên anh. Tôi tới nói cho anh biết, ngày mai sư trưởng đoàn Lý sẽ phái người tới thôn mang nhân chứng lại. Loại lừa gạt phụ nữ nhà lành như anh xem xem còn gì để ngụy biện, anh cứ chờ bị ngồi tù đi. À, không, có khi anh còn phải ăn đậu phộng cơ. Ai nha, không có anh, anh em chúng tôi tự tin có thể về như trước.”



Sau khi anh ta rời đi, Tiết Ngạn Thần cắn cái màn thầu trên đất hai cái do muốn duy trì thể lực của mình. Càng trong tình hình này, lại càng phải kiên trì.



Sáng hôm sau, bộ đội có xe chuyên dụng tới đón Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết vào trong quân khu. Tư lệnh quân đoàn Lư còn đặc biệt tiến hành một nghi thức nhỏ để khen ngợi Lạc Tĩnh Nghiên.



Không chỉ ban phát huy hiệu công lao cấp hai còn tuyên bố cô gỡ mũ thành công, đổi lại một giấy tự do ra vào trong quân khu.



Giữa trưa còn muốn giữ bọn họ ở lại quân khu ăn cơm.



Lạc Tĩnh Nghiên có được huy hiệu và giấy thông hành, việc đầu tiên cô nghĩ tới là gặp Tiết Ngạn Tham.



Cô muốn mau chóng nhìn thấy anh, sau đó cùng anh đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận