Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 054: Bố Thí 2

Lý Hồng Anh vẻ mặt khó hiểu,"có, có việc gì vậy?"



"Bớt giả vờ đi, đã đăng ký rồi thì không còn cơ hội để hối hận hay thay đổi nữa. Bây giờ không muốn đi cũng đã muộn rồi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để xuất phát thôi."



Lý Hồng Anh cũng xem như là đã nghe ra, những người này chính là người đến gọi cô về quê.



"Đồng chí, mọi người làm sai rồi, tôi không có đăng ký về quê, tôi cũng không muốn về quê, mọi người tìm nhằm người rồi."



"Tên của cô đã có trong danh sách rồi, bây giờ cô không muốn đi, cũng đã muộn rồi." Người đứng đầu trong viện thanh niên tri thức còn cho cô xem danh sách, trên đó quả thật có tên cô ta.



Cô ta không thể tin, "tôi, tôi thật sự không báo danh, là ai đã đăng ký tên tôi vào đây vậy?"



"Được rồi được rồi, đừng giả vờ nữa, một khi tên của cô xuất hiện trên phiếu đăng ký này rồi thì không thể thay đổi được nữa, muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi. Nhiều người cũng giống cô như thế này, cũng vì muốn tránh về quê mà khóc lóc ầm ï còn đòi treo cổ, tôi nói cho cô biết, như vậy cũng vô dụng thôi. Cô muốn tự mình đi đến ga xe lửa hay là để người của chúng tôi đưa cô ra ga xe lửa?" "Đồng chí, tôi, tôi thật sự không có báo danh.”



"Người đâu, nữ đồng chí này không muốn đi, chúng ta chỉ có thể đưa cô ấy đến ga xe lửa thôi."



Hai nữ sĩ quan đi đến trước mặt Lý Hồng Anh, Lý Hồng Anh biết mình bắt buộc phải đi rồi.



"Đồng chí, tôi nên đến chỗ nào để xếp hàng vậy?"



"Đừng nhiều lời nữa, cô tự mình báo danh, cô còn không biết xếp chỗ nào ư?"



Lý Hồng Anh cũng không hỏi nữa, nhưng cô ta cái gì cũng chưa chuẩn bị, trong nhà cũng không có thứ gì có thể mang đi, chỉ có thể khóc không thành tiếng.



Điều quan trọng nhất là, căn nhà của cô ta vẫn chưa bán được.



Nếu sớm biết thì đã bán nhà đi rồi, còn có thể đổi tiền mua một chút đồ dùng về quê.



Đợi cô ta đến ga xe lửa, lên tàu, nhìn thấy những thanh niên tri thức khác cùng nhau về quê, cô ta biết mình sẽ phải đến đông bắc tỉnh Cát Lâm.



Sau khi ngồi tàu hai ngày một đêm, chuyến tàu của Lạc Tĩnh Nghiên cuối cùng cũng đến ga đường sắt thành phố H, tỉnh Cát Lâm, lúc này cũng đã là tám chín giờ tối rồi.



Đêm ở đây lạnh hơn ở Bắc Kinh rất nhiều, các thanh niên tri thức vẫn chưa gọi xe, phần lớn mọi người đều lấy áo khoác trong túi ra mặc vào, vừa bước xuống xe, một luồng khí lạnh liền ap đến.



Ngồi tàu lâu như vậy, bọn họ đều rất mệt mỏi, cộng thêm ban đêm không có xe buýt liên tỉnh nên họ phải tìm một nhà nghỉ gần ga xe lửa để ở.



Đoàn người đến nhà nghỉ, may mắn là trong nhà nghỉ còn có phòng, là phòng bốn người cho cả nam và nữ, còn phòng đơn thì không thể ở được.



Thứ nhất là phòng đơn rất đắt, thứ hai phòng đơn chỉ dành cho những lãnh đạo đi công tác, những người như bọn họ, căn bản không đủ tiền để thuê.



Lạc Tĩnh Nghiên không thể ở cùng một phòng với Lạc Trường Thiên, Lạc Trường Thiên còn nhỏ, lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên sống chung với những người xa lạ, Lạc Tĩnh Nghiên có chút không yên tâm, cô muốn nhờ những thanh niên tri thức xem ai trong số họ có thể giúp cô chăm sóc Lạc Trường Thiên hay không.



Trong số những nam thanh niên tri thức đó, Lạc Tĩnh Nghiên không hề quen biết ai, cuối cùng, cô đi đến chỗ Tiết Ngạn Thần, đại khái là cô đã có duyên gặp qua anh một lần, có quen biết hơn một chút so với những người khác.



Cô ngang đầu lên nói với Tiết Ngạn Thần có thân hình cao lớn: "Ừ, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, anh có còn nhớ em không?"



"Nhớ, chúng ta đã gặp nhau ở lối vào con hẻm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận