Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 210: Phòng Ngừa 1

Anh có dáng người cao và chân dài, chỉ đứng đó thôi thì cũng có thể hái được rất nhiều quả thông, nếu đứng không hái được thì lên cây hái.



Mười mấy phút sau, Hắc Hỗ đã chạy trở về rồi nói: [Chủ nhân, em đã tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm thấy tiền đâu. ]



[Không sao, nếu không tìm được thì không tìm nữa. ] Dù sao cũng không phải quá nhiều tiền.



Tiết Ngạn Thần nhận thấy con mèo của Lạc Tĩnh Nghiên ngoại từ thỉnh thoảng sẽ chạy đi, thì phần lớn thời gian đều rất ngoan ngoãn ở bên cạnh Lạc Tĩnh Nghiên, con mèo nghe lời như vậy rất hiếm thất, thậm chí nhìn nó còn trung thành với con người hơn cả chó.



"Tĩnh Nghiên, con mèo của em rất có linh tính, có vẻ khác với những con mèo khác."



Trong lòng của Lạc Tĩnh Nghiên lộp bộp một tiếng, những người khác chỉ coi Hắc Hỗ như một con mèo bình thường, nhưng Tiết Ngạn Thần lại phát hiện ra nó không giống bình thường.



Lạc Tĩnh Nghiên thầm nghĩ, những người từng phục vụ trong quân đội quả nhiên khác với người thường.



Cô mỉm cười: "Hóa ra là anh cũng nghĩ vậy. Em còn tưởng rằng chỉ có mình em cảm thấy Hắc Hỗ lợi hại hơn mèo bình thường. Nó rất có linh tính, cũng rất thông minh. Chỉ cần là những con đường mà nó đi qua cùng em thì nó đều nhớ hết. Nhưng em cảm thấy rất nhiều con mèo khác cũng có bản lĩnh này. Chỉ cần người chủ dạy dỗ nó thật tốt thì nó sẽ rất ngoan ngoãn."



"Em nói đúng. Mèo vốn đã thông minh, cũng giống như con người, cho du là cùng loài nhưng cũng có những khác biệt riêng."



"Đúng vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên bỏ những quả thông bọn họ hái được vào trong cái túi vải mà cô mang theo. Hạt thông hái từ cây thông đã rất khô, bóc vỏ ra có thể là có thể rang ăn.



"Anh Tiết, lát nữa anh trở về với chúng em đi, em rang hạt thông cho anh ăn."



"Được, anh cũng muốn ăn thử xem hạt thông có vị như thế nào."



Ba người và một mèo cùng nhau trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức. Tiết Ngạn Thần và Lạc Irường Thiên chịu trách nhiệm bóc hạt thông rồi đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên rang.



Hắc Hỗ ngửi thấy mùi thơm của hạt thông rang, không kìm được ngồi xom trước bệ bếp, tròn mắt, nhìn chăm chú về phía Lạc Tĩnh Nghiên đang rang hạt thông.



Nó thực sự rất muốn ăn!



Lúc nhóm lửa, Tiết Ngạn Thần không khỏi nhìn về phía con mèo đen đang ngồi xổm bên cạnh minh.



Trước đây anh không thích động vật nhỏ, trừ những chú chó được huấn luyện trong quân đội ra thì cơ bản là không tiếp xúc với bát cứ chó mèo nào khác, nhưng lại muốn chạm vào chú mèo con đáng yêu này.



Anh vươn tay về phía Hắc Hỗ. Hắc Hỗ vốn không có ý định trốn đi, nhưng nghĩ đến Tiết Ngạn Thần có thể là đang thử nó, nên khi Tiết Ngạn Thần vươn tay đến, nó há miệng, cắn một ngụm vào ngón tay Tiết Ngạn Thần, sau đó vèo một cái trốn vào góc giường đất, núp vào trong bóng tối nhìn lông mày của Tiết Ngạn Thần cau chặt.



[ He he, bổn miêu chính là một mèo hung dữ có chỉ số thông minh thấp. Xem sau này anh có dám quan sát bổn miêu tiếp hay không. ]



Lạc Tĩnh Nghiên không hiểu tại sao Hắc Hỗ lại cào Tiết Ngạn Thần, Cô bát lực nhìn Hắc Ho một cái, sau đó đặt thìa rang hạt thông xuống bảo Lạc Trường Thiên qua rang hạt thông, đi qua kiểm tra vết thương của Tiết Ngạn Thân.



"Anh Tiết, tay anh thế nào rồi?"



Ngón trỏ của Tiết Ngạn Thần bị Hắc Hỗ cắn ra bốn dấu răng, có máu chảy ra, nhưng anh lại xua tay nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cân lo lắng."



Lạc Tĩnh Nghiên bưng tới nửa chậu nước sạch, để anh rửa sạch một chút.



Cô không hỏi Hắc Hỗ tại sao lại cắn Tiết Ngạn Thần, mà bây giờ cô sợ Hắc Hỗ mang bệnh dại: [ Hắc Hồ, trên người của em có virus không? Ví dụ như bệnh dại. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận