Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 247: Nhắc Nhở Trước 3

Nhưng Trang Phi Phi lại đổi ý: "Cậu muốn ra ngoài à? Tối rồi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu."



Cô ta thích trêu chọc con mèo béo này, nó càng muốn đi ra ngoài thì cô ta càng không thả cho nó đi.



Hổ Béo giận dữ ra sức dùng móng vuốt cào vào không gian. Bên ngoài nhà kho có quần áo mà Trang Phi Phi đã giặt và phơi khô, nó trực tiếp vồ lấy quần áo rồi xé quần áo của Trang Phỉ Phỉ rách thành từng mảnh.



Trang Phỉ Phỉ tức giận vô cùng nhưng cô ta không thể đánh lại Hỗ Béo mà chỉ có thể mắng Hỗ Béo: "Con mèo béo chết tiệt, mày vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời khỏi không gian của tao."



Ban đêm, Hắc Hỗ không nhìn thấy Hổ Béo nên hơi lo lắng, nó cầu mong chỉ là Hỗ Béo ngủ quên trong không gian của Trang Phi Phi thôi chứ không có chuyện gì xảy ra.



Ba Lạc thấy nhà không còn nhiều củi nên ông ấy lên núi lấy củi một mình. Lúc xuống núi thì ông ấy không cẩn thận bị rơi xuống hố, chân bị kẹt vào cái bẫy thú ở dưới hố, ông ấy thét lên một tiếng chói tai.



Tiết Ngạn Thần nghe thấy có tiếng thét của người nào đó thì lập tức đi tìm theo hướng đó, kết quả anh tìm thấy ba Lạc đang mắc kẹt trong hó. Đây là địa bàn của Đại đội Thắng Lợi, cái bẫy này cũng là do người trong Đại đội Thắng Lợi đặt.



Anh đứng bên trên gọi to với ba Lạc: “Chú ơi, chú có sao không?”



Ba Lạc nghe thấy có người đến thì vội vàng nói cho Tiết Ngạn Thần biết tình hình của mình.



"Chàng trai, chân tôi bị bẫy kẹp trúng rồi nên bây giờ không di chuyển được."



Tiết Ngạn Thần nằm xuống mép cái hố rồi kéo ba Lạc lên.



Chân của ba Lạc bị bẫy kẹp chảy máu, Tiết Ngạn Thần đã kiểm tra cho ông ấy: "Chú, may mà đây không phải bẫy để săn lợn rừng, cái này nhỏ chắc là để bắt thỏ, nếu mà săn lợn rừng thì sẽ là bẫy mạnh hơn có thể nghiền nát xương người. Chú đừng di chuyển để cháu tách cái bẫy ra rồi chú hãy nhắc chân ra."



Ba Lạc ngồi trên mặt đất, mặt mũi tái nhợt.



"Vậy được, chàng trai, làm phiền cậu rồi."



Tiết Ngạn Thần dùng hai tay giữ lấy hai đầu của cái bẫy rồi dùng sức tách mở nó ra. Mắt cá chân của ba Lạc bị kẹp nên chảy máu, cũng không biết có bị nội thương không.



Anh lấy lọ thuốc cằm máu từ trong túi áo ra, bởi vì anh thường xuyên di lên núi nên không tránh khỏi sẽ bị thương vì thế anh luôn mang theo lọ thuốc cầm máu nhỏ ở trong người, có cả thuốc cầm máu và thuốc giảm đau.



"Chú, cháu có thuốc cầm máu nên chú để cháu bôi cho chú. Lát cháu sẽ đưa chú xuống núi, sau khi xử lý miệng vết thương xong thì cháu sẽ đưa cho chú ít thuốc giảm đau vàng."



"Chàng trai, cảm ơn cậu. Tôi... tôi có thể đi được."



"Chúng ta xem sao rồi hãy nói."



Tiết Ngạn Thần mở nắp lọ thuốc, lấy trong lọ ra ít bột thuốc rồi rắc lên vết thương của ba Lạc, chỉ chốc lát thì miệng vết thương của ba Lạc không còn chảy máu nữa.



"Chàng trai, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."



Ba Lạc cảm ơn thêm máy lần nữa.



Ông ấy đứng lên muốn thử tự đi xem sao nhưng mới bước được hai bước thì nhận ra mình cơ bản không đi được nên lại ngồi xuống đắt.



Tiết Ngạn Thần nói: "Chú à, nhà chú ở đâu, hay là cháu cõng chú về nhé."



Ba Lạc lúng túng, ông ấy sợ sau khi Tiết Ngạn Thần đưa ông ấy về chuồng bò và biết ông ấy sống ở đó thì sẽ khinh thường ông ấy, chỉ bằng cứ nói thẳng ra để người ta muốn giúp thì giúp còn không muốn giúp thì ông ấy cũng không ép người ta. .



"Chàng trai à, tôi ăn ngay nói thật, tôi là bị người ta đưa xuống ở trong chuồng bò." Tiết Ngạn Thần nhận ra từ lâu rồi vì tính tình và cách ăn nói của ba Lạc không giống người làm nông dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận