Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 728: Đi Chỗ Khác 3

"Không đâu, chắc chắn không phải là giả." Chính miệng Trang Phi Phỉ nói cho cô ta biết, trừ phi Trang Phi Phi không muốn sống nữa mới dám đi lừa cô ta: "Anh Văn Tùng, anh tin tôi đi không phải giả đâu, chẳng qua là ngọn núi này to quá, chắc chắn chúng ta phải kiên nhẫn mới được."



"Qua thêm hai ngày nữa là phải ra đồng làm việc rồi, tôi đâu thể không đi làm mà chăm chăm tới đây tìm của báu được cơ chứ? Nếu tìm được của báu thì còn tốt, tôi cũng không cần phải buồn rau chuyện ăn gì nữa, vấn đề là nếu mãi vẫn không tìm thấy, tôi không kiếm ra được công điểm thì không có khẩu phần lương thực de ăn."



Thật ra Lý Hồng Anh đã sốt ruột lo lắng lâu rồi, đã mấy ngày rồi mà chẳng có chút thu hoạch gì, ngày nào cô ta cũng mệt mỏi rối bời không ra hình ra dạng gì, nếu không có tham vọng với không gian và vật tư chống đỡ thì chỉ sợ là bây giờ cô ta đã bệnh liệt giường rồi.



"Anh Văn Tùng hay là như thế này đi, chúng ta cố gắng hết sức tìm kiếm, nếu như đến lúc phải ra đồng làm việc mà vẫn chưa tìm thấy thì anh cứ đi làm việc thôi, được chứ”



Thật ra Triệu Văn Tùng vẫn muốn đi tìm của báu, nhưng lại sợ không lo được cả đôi bên nên gật nhẹ đầu.



"Hồng Anh, em yên tâm, anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian để đến tìm. "



"Được ạ, anh Văn Tùng. "



Lại đến lúc mặt trời ngã về tây, suy xét đến việc lần trước Lưu Ái Quốc bị thương do lợn rừng cắn, hai người không dám nán lại quá lâu trong hẻm núi, khôn ngoan leo lên trên dốc núi, chuẩn bị về nhà.



Lúc đi ra đến bên ngoài, bọn họ sợ bị những người khác phát hiện ra nên chia ra hai đường để xuống núi.



Nhưng mà bọn họ mới tách nhau ra chưa được bao lâu, đột nhiên Lý Hồng Anh nghe thấy tiếng thét đầy thê thảm, vọng ra từ hướng của Triệu Văn Tùng.



Sau đó cô ta nghe tiếng Triệu Văn Tùng kêu lên: "Hồng Anh, Hồng Anh, mau tới cứu anh đi, mau tới cứu anh với. "



Lý Hồng Anh tham mắng đúng là phiền phức, nhưng ai bảo Triệu Văn Tùng là người đồng hành hợp tác với cô ta làm gì, anh ta cũng là sức lao động miễn phí của cô ta, để tiếp tục kế hoạch săn của báu, cô ta không thể không quan tâm.



Nhưng khi cô ta đi qua thì không thấy bóng dáng Triệu Văn Tùng đâu.



"Anh Văn Tùng, anh đâu rồi?"



"Hồng anh, anh ở đây này, em mau lại đây cứu anh di, a-"



Thế Lý Hồng Anh mới biết hóa ra giọng nói đó vọng ra từ trong một cái bẫy, Triệu Văn Tùng bị rơi xuống bẫy.



Rớt xuống bẫy có cần la hét gào khóc to tiếng vậy không?



Cô ta đi đến bên cái bẫy, lại nghe thấy âm thanh khác, hóa ra trong bẫy còn có một con lợn rừng nữa, lúc này con lợn rừng đang cắn xé Triệu Văn Tùng không chịu buông.



Lý Hồng Anh tìm thấy một cây gậy ở bên cạnh, đưa cho Triệu Văn Tùng, bản thân lại tìm thêm một cây gậy khác, cùng Triệu Văn Tùng đập con lợn rừng.



Cũng may là kích thước của con lợn rừng đó không to, đập mấy cái là nó đã nằm xuống, Triệu Văn Tùng nhân cơ hội trèo lên khỏi bẫy.



Cánh tay trái của anh ta bị lợn rừng cắn làm bị thương một mảng, cổ chân phải bị lợn rừng cắn rách chảy đầy máu.



Nhưng hai chỗ đó đều không có gì đáng ngại.



Ngoại trừ cánh tay và cổ chân ra, còn có một chỗ nữa cũng bị lợn rừng cắn, không biết tại sao con lợn rừng lại thích ủi vào đũng quần của anh ta như thế, chỗ đó của anh ta cũng vô dụng rồi mà còn ủi anh ta nữa, đam mê gì vậy chứ!



Cũng chính vì chỗ đó của anh ta không dùng được, nên con lợn rừng có ủi anh ta thì cũng chẳng tạo được thương tổn quá lớn đối với anh ta, chỉ hơi đau thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận