Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 286: Nói Chuyện 1

Mẹ Lạc nói: "Nếu đêm nay nó đưa hạt ngũ cốc tới, mẹ sẽ lại đòi thứ khác. Mấy lần như vậy sẽ có ngày nó chịu không nổi, không dám qua đây nữa."



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, tán đồng với cách của mẹ Lạc. Nhưng cô đã nghĩ ra thêm một biện pháp hữu hiệu để ngăn cản Lý Hồng Anh tới quấy ray ba mẹ cô.



Buổi tối, Lý Hồng Anh nhân dịp những người khác trong nhà họ Lưu ngủ say rồi mới lén đi vào trong chỗ để ngũ cốc dùng túi đong khoảng chừng ba cân hạt ngũ cốc rồi lặng lẽ đi ra khỏi nhà.



Lúc này đã hơn 10 giờ tối, mùa đông trời rét lại thêm buổi tối ở nông thôn không có hoạt động giải trí nào, người trong thôn đều đã lên giường ngủ. Cô ta đứng trên đường, liếc nhìn qua lại. Những ngôi nhà hai bên đường đều tắt đen, khắp nơi đều tối om.



Từ sau khi Lý Hồng Anh xuống nông thôn tới nay đây là lần đầu tiên cô ta ra ngoài lúc nửa đêm. Cô ta cần thận đi về phía trước.



Lúc đi tới chuồng bò, xuyên qua tầm mắt mỏng manh, cô ta nhìn thấy có người đứng trước đường. Vì quá hoảng sợ, cô ta theo bản năng lùi lại mấy bước, sợ rằng nửa đêm mình gặp phải quỷ.



Nếu là trước kia, cô ta bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng của xã hội mới thì sẽ không tin những điều về ma quỷ. Nhưng vì đã từng trải qua, sống lại nên cô ta rất tin tưởng vào điều này.



Nhưng cũng không thể loại trừ phía trước là người. Cô ta đứng yên bất động, khẽ nhìn bóng người kia hỏi: "Xin hỏi người phía trước là?" Người hay quỷ?



Cô ta cố gắng nhìn chằm chằm đối phương, Sau khi tầm mắt dần thích ứng được với bóng tối, cô ta phát hiện người nọ để tóc ngắn, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, là một người đàn ông. Nhưng vì đối phương quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy dáng vẻ.



Chuồng bò nằm ở phía Bắc thôn, bên ngoài chuồng bò không có ai cả. Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy Lý Hồng Anh hỏi thì theo bản năng cong môi, nhưng không xoay người mà giữ nguyên tư thế đứng như cũ.



Cô đổi thành giọng nam, trầm giọng hỏi Lý Hồng Anh: "Nửa đêm nửa hôm sao cô không ở nhà ngủ mà đi ra đây làm gì?"



Lý Hồng Anh hỏi lại: "Nửa đêm nửa hôm, anh lại đứng ở đây. Anh nói cho tôi biết anh là người hay là quỷ?"



"Cô gái này, đừng có mà nói bừa, bây giờ là xã hội mới, không được mê tín dị đoan? Nghe lời cô nói hình như cô từng gặp quỷ rồi."



"Hóa ra anh là người." Lý Hồng Anh lập tức hết sợ.



Lạc Tĩnh Nghiên ừ một tiếng, từ từ nói: “Tôi đúng là người, nhưng tôi từng chết một lần rồi. Sau khi chết tôi sống lại, còn không biết vì sao lại tới nơi này, cô nói có thần kỳ hay không?"



Lý Hồng Anh nghe cô nói xong lập tức xúc động như tìm được người cùng chung số phận.



"Hóa ra anh cũng là người từng chết đi sống lại."



"Nghe cô nói vậy, chắc cô cũng giống tôi, bảo sao tôi cảm giác được hơi thở tương tự trên người cô.”



Lạc Tĩnh Nghiên vuốt chòm râu không ton tại ba lần. Cô đã có thể minh chứng cho suy đoán của mình.



Lý Hồng Anh gật đầu: "Không sai, tôi đúng là người chết đi sống lại." "Cô xuyên qua đây?" Lạc Tĩnh Nghiên hỏi cô ta.



"Xuyên qua?" Lý Hồng Anh khó hiểu: "Tôi không xuyên qua, tôi vốn là người của thế giới này, anh hẳn là người xuyên qua nhỉ."



Lý Hồng Anh biết Trang Phi Phi là người xuyên tới trong sách, chẳng lẽ ngoài Trang Phi Phi ra còn có người khác xuyên tới?



Như vậy trên người của người xuyên qua này cũng có không gian sao?



Cô ta lập tức khởi động hệ thống trong cơ thể, rồi tiến hành dò hỏi hệ thống.



[Có thể tra giúp tôi xem người trước mặt này có không gian hay không.” Nếu nói có, thì cô lại có thêm một mục tiêu để cướp lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận