Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 515: Hành Vi Của Kẻ Tiểu Nhân. 2

Nam thanh niên tri thức này khi nói chuyện trong lòng tràn đầy phẫn nộ, chắc chắn anh ấy cực kì ghen tị với Triệu Văn Tùng.



Lạc Tĩnh Nghiên ở lại đây vừa không thể nói chuyện huy hiệu với Tiết Ngạn Thần vừa không thể nói chuyện tình cảm.



"Hôm nay anh thấy thế nào, vết thương có đỡ hơn không?”



"Đỡ nhiều rồi." Người yêu mỗi ngày đến thăm anh, vết thương đương nhiên sẽ nhanh lành hơn rồi.



Lạc Tĩnh Nghiên ở lại thêm một lúc thì trở về đại đội thanh niên trí thức Thắng Lợi.



Cô vừa mới đi đến cửa đại đội thanh niên trí thức. còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy bên trong đang ầm ï.



Đi vào trong thì thấy có một người phụ nữ chừng độ năm mươi tuổi dẫn theo một chàng trai nhà nông ước chừng hai mươi đang cãi nhau với một thanh niên trí thức.



Chàng trai kia vóc dáng không cao, chỉ khoảng một mét sáu mươi mấy, người phụ nữ trung niên thì càng thấp hơn, Lạc Tĩnh Nghiên đoán thì cũng chỉ tầm một mét năm mươi thôi, hai người họ tướng mạo như cùng một khuôn đúc ra, đều có đôi mắt hình tam giác, mũi tẹt, môi dày, theo thẩm mỹ của con người ở mọi thời đại đều không đẹp mà khá xấu.



Lạc Tĩnh Nghiên kết luận bọn họ hẳn là hai mẹ con.



Người phụ nữ trung niên tuy rằng không cao nhưng sức bật lại rất cao, dáng vẻ rất hùng hổ, xung quanh còn có một ít người trong thôn cùng bọn trẻ con đến xem náo nhiệt.



Ở đối diện bọn họ, ngươi đang đôi co cùng với bọn họ là một cô gái nhỏ mềm mại yếu đuối, chính là Tôn Điềm Điềm.



Người phụ nữ trung niên kia là bà Trương của thôn này, con trai tên là Trương Nhật Đông.



Bà Trương không hề khách khí với Tôn Điềm Điềm đang khóc một chút nào, giọng nói vẫn rất chói tai.



"Thanh niên trí thức Tôn, nếu cô đã đồng ý hẹn hò với con trai tôi, lại nhận của Nhật Đông nhà chúng tôi nhiều đồ vật với tiền như vậy, hai người còn ngủ với nhau. Hai người đã gần như là vợ chồng thật rồi thì nên đi lấy giấy đăng kí kết hôn với Nhật Đông, trở thành con dâu của nhà chúng tôi, là người nhà họ Trương, vì nhà họ Trương mà sinh con đẻ cái nhưng sao lại lật lọng chứ? Sự trong sạch của Nhật Đông nhà chúng tôi đều cho cô cả rồi, sao có thể không chịu trách nhiệm với nó chứ?"



Lạc Tĩnh Nghiên nghe người phụ nữ trung niên nói giống như Tôn Điềm Điềm đã vay bản Trương Nhật Đông, như thể cô ấy là đồ tệ bạc lừa gạt tình cảm anh ta.



Tôn Điềm Điềm trả lời bà Trương một cách đầy tức giận: "Tôi còn không quen biết con trai bà, nói chuyện với anh ta cũng chẳng được may câu, bớt nói bậy bạ đi."



"Ôi, thanh niên trí thức Tôn, chuyện cô đã làm, đâu có thể nói không nhận là không nhận nữa. Khi trước cô đi cùng với Nhật Đông nhà chúng tôi còn nói rất thích Nhật Đông, phải làm vợ của Nhật Đông, tôi còn dặn dò Nhật Đông đối xử tốt với cô, không ngờ là cô chiến được hời một cái thì lại nuốt lời trong nháy mắt như thế." Bà Trương ngồi thụp xuống mặt đất vỗ đùi kêu rên: "Ôi. Nhật Đông đáng thương của tôi, Nhật Đông số khổ của tôi, không ngờ sẽ bị người phụ nữ này lừa gạt, hiện tại tất cả các cô gái đều biết con không còn trong sạch, về sau còn có cô gái nào muốn gả cho con nữa? Ôi đứa con tội nghiệp của tôi."



Trương Nhật Đông xoay người lạ đỡ mẹ của mình: "Mẹ, mẹ đừng đau lòng.”



Bà Trương vỗ Trương Nhật Đông một cái như thể đang ám chỉ điều gì đấy.



"Nhật Đông đừng đỡ mẹ, thanh niên trí thức Tôn không chịu kết hôn với con, con lại không còn trong sạch nữa rồi, về sau làm sao bây giờ, còn có cô gái nào chịu gả cho con nữa? Ôi, mẹ nghĩ đến cảnh sau này con không lấy nổi người vợ nào, mẹ liền đau khổ muốn chết, không bằng chết quách di cho xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận