Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 218: Phân Thưởng 2

Giang Mãn Nguyệt và Tôn Điềm Điềm đi tới, cùng ném chơi ném tuyết với hai chị em Lạc Tĩnh Nghiên. Sau đó, ngay cả người luôn ổn trọng như Thâm Như Ý cũng tham gia vào.



Chỉ có Lâm San San và Tống Anh Lan là trốn trong ký túc xá.



Lâm San San không muốn chơi với Lạc Tĩnh Nghiên. Từ khi Tống Anh Lan bị đánh hai lần, nhóm nữ thanh niên trí thức cơ bản đều biết cô ta đã làm gì, cảm thấy cô ta rất bẩn, không muốn để ý đến cô ta.



Chính cô ta cũng bị đả kích nặng nề, không còn sức sống như trước mà trở nên trầm mặc, ít nói. Cá nam thanh niên trí thức quét tuyết xong, thì đã đắp một người tuyết cao một mét ở trong sân, dùng cùi ngô làm tay người tuyết, đá làm mắt, nửa cái cùi ngô làm mũi, miệng thì vẽ, tổng thể cùng khá đẹp.



Ăn sáng xong, Lạc Tĩnh Nghiên bảo Lạc Trường Thiên đi tới đại đội Tiền Tiến bảo Tiết Ngạn Thần tới ăn cơm.



Trước khi lên đường, cô còn dặn Lạc Trường Thiên mặc quần áo dày hơn, bảo cậu đội mũ bông, quàng khăn cổ. Cô cũng mặc kín lên núi săn thú hoang.



Lạc Trường Thiên cả người kín mít chỉ hở hai con mắt, dựa theo lời dặn của cô đi về phía đại đội Tiền Tiến. Tiết Ngạn Thần biết Lạc Tĩnh Nghiên lại muốn mời anh đi ăn cơm, nên muốn mang theo một chút đồ qua đó.



Bình thường ngoài việc tuần tra núi, tìm chất đốt ra, anh còn bố trí bẫy, thuận đường đi săn thú hoang.



"Tiểu Thiên, chúng ta đi lên núi đi, anh đã bố trí bẫy rập ở trên đó, nếu có thể bắt được thú hoang thì chị của em không cần phải đi bắt nữa."



"Được, anh Tiết."



Lạc Trường Thiên vui vẻ đồng ý, cậu cũng đang muốn lên núi.



Sau khi tuyết rơi, trên núi hẳn là sẽ rất khác so với ngày thường, khắp nơi đều trắng xóa, vô cùng thu hút cậu. Ngày tuyết rơi nhiều, Lạc Tĩnh Nghiên sợ móng vuốt của Hắc Hỗ bị đóng băng nên không cho nó chạy quá xa để tìm con môi. Bọn họ đợi một lúc lâu ở trên núi, cũng không phát hiện con mai nào, có lẽ là trời lạnh qua nên con mồi trồn hết rồi.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Cũng may trong không gian của Lạc Tĩnh Nghiên vẫn có mấy con thỏ rừng bắt được lúc trước, không bắt được con môi cũng không sao, cô chỉ cần lấy một con từ trong không gian ra là được.



Lúc trở về khu thanh niên trí thức, nói với Lạc Trường Thiên và Tiết Ngạn Thần là do mình bắt được trên núi là được.



Ai ngờ, lúc cô chuẩn bị xuống nuila lai nhin thay Tiet Ngan Than và Lạc Trường Thiên.



Tiết Ngạn Thần bắt được một con thỏ hoang đang hấp hối từ cái bẫy do mình đặt và xách nó đi tới.



“Tĩnh Nghiên." Anh gọi Lạc Tĩnh Nghiên.



"Anh Tiết, Tiêu Thiên."



Tiết Ngạn Thần và Lạc Trường Thiên đi tới trước mặt cô. Lạc Trường Thiên nói: "Anh Tiết có bố trí bẫy rập ở trên núi, con thỏ này từ nơi đó bắt được, chúng ta trở về hầm thịt thỏ đi."



"Được."



Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên cảm thấy mình không tiếp tục làm bia đỡ đạn cho Tiết Ngạn Thần nữa, có chút áy náy. Không được, để giữ bí mật của mình, mối quan hệ nên chắm dứt thì phải chấm dứt, không thể do dự.



"Nếu đã bắt được thỏ, chúng ta mau chóng quay về thôi."



Lúc bọn họ trở về khu thanh niên trí thức, trên đường thấy nhà họ Lục bên kia rất náo nhiệt. Lạc Tĩnh Nghiên đã dừng lại hỏi Lạc Trường Thiên: "Bên đó náo nhiệt quá, anh của Lục Tửu Nhi sắp kết hôn sao?”



Lạc Trường Thiên lắc đầu: "Không biết, em không nghe cô ấy nói gì."



Tiết Ngạn Thần chưa từng thấy Lạc Tĩnh Nghiên quan tâm đến một người đàn ông như vậy. Nhớ lần trước, bọn họ xuất hiện ở cổng nhà địa chủ đó, biểu hiện của Lạc Tĩnh Nghiên kỳ lạ, chẳng lẽ cô gái đi ra từ nhà địa chủ đó tên là Lục Tửu Nhi, cô cùng anh trai của Lục Tửu Nhi này có gì đó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận