Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 251: Lên Núi Săn Bắt 2

Nhưng mà thời điểm này là thời điểm rắn ngủ đông nên không dễ để tìm được, cô tìm cơ hội tách khỏi mọi người rồi để Hắc Hồ giúp cô tìm.



Sau khi đi được một đoạn thì đột nhiên Trang Phi Phi hét lớn, khi cô ta hét lên thì đột nhiên cô ta nhào đến ôm chằm lấy Lục Thừa Dã ở bên cạnh giống như con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi nép mình vào vòng tay của Lục Thừa Dã. Một tay của cô ta túm lấy ngực áo của Lục Thừa Dã, tay còn lại thì chỉ xuống đắt.



"Rắn... có rắn... al"



Hình ảnh cô ta ôm chằm lấy Lục Thừa Dã rồi bám dính lấy vòng tay của anh ấy đều bị mọi người nhìn thấy, chưa bao giờ Lục Thừa Dã tiếp xúc gần gũi với phụ nữ như vậy, vì tính tình anh ấy nhạt nhẽo nên khi gặp trường hợp này anh ấy đã lúng túng hồi lâu và muốn đây Trang Phi Phi ra.



Tuy nhiên Trang Phi Phi khó khăn lắm mới đạt được ý đồ của mình nên cứ nắm thật chặt quần áo của anh ấy, anh ấy đẩy nhẹ nhưng cô ta nhất quyết không buông mà ngược lại càng ôm chặt hơn.



"Đồng chí Lục... tôi sợ, thật sự tôi rất sợ nên anh đừng đẩy tôi."



Lục Thừa Dã hít sâu một hơi, nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi của cô ta thì anh ấy không đành lòng đẩy cô ta ra nữa.



"Cô có thể bình tĩnh trước đã."



"Hở.."



Mấy người đàn ông trong thôn đứng bên cạnh lắc đầu thở dài. Tiểu Cau Tử này lại bị một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhìn trúng sao?



Bọn họ đều có nên tảng gia đình tốt hơn Lục Thừa Dã nhưng đáng tiếc ngoại hình lại thua anh ấy.



Đại đội trưởng không tham gia hoạt động lần này vì chân bị phong thấp, bình thường bí thư chỉ bộ sẽ không tham gia mấy chuyện kiểu này cộng thêm việc con trai của anh ta vừa tàn tật vừa tâm thần cũng đủ khiến anh ta sứt đầu mẻ trán thậm chí còn không có lòng dạ nào mà quan tâm mấy chuyện này.



Đại đội trưởng đã để ba tiểu đội trưởng đến, tiểu đội trưởng đội ba đi đến nhìn thấy một con rắn bất động nằm trên mặt đất thì dùng tay chạm vào nó nhưng nó vẫn không cử động, anh ta biết là con rắn đã chết rồi nên nói: "Thanh niên trí thức Trang, thậm chí con rắn chết mà cô cũng sợ nữa thì sao còn dám đăng ký di săn?"



Trang Phỉ Phỉ: Cô ta có thể nói cô ta đến đây chỉ để ve vãn Lục Thừa Dã sao?



"lôi không sợ những con vật khác mà tôi chỉ sợ rắn thôi."



Lục Thừa Dã an ủi cô ta: "Con rắn chết rồi cô không cần sợ đâu." Được nhắc nhở như vậy rồi nhưng Trang Phỉ Phỉ vẫn không chịu rời khỏi vòng tay của anh ấy, Lục Thừa Dã có tính khí làm lỳ nên muốn câu được anh ấy thì phải bỏ chút sức lực.



Tiểu đội trưởng nhặt con rắn chết ở dưới đất lên cho vào chiếc túi da mang theo bên người, sau đó cả đoàn người tiếp tục đi tìm những con thú khác, mục tiêu chủ yếu của họ là những con lợn rừng.



Một giờ sau có người dùng súng săn giết được hai con gà lôi, Tiết Ngạn Thần giết được một con thỏ hoang nhưng họ vẫn chưa tìm được dấu vết của lợn rừng.



Lạc Tĩnh Nghiên không thể không nghĩ đến lợn rừng ở trong không gian của mình, nếu cô không giết nhiều lợn rừng ở đây như vậy thì có lẽ hôm nay họ không tìm lợn rừng khó khăn thế này.



Trong lúc nghỉ ngơi Triệu Quân đi tìm Tiết Ngạn Thần, anh ấy tìm một hòn đá bên cạnh Tiết Ngạn Thần, phủi tuyết rồi ngồi xuống.



"Anh Thần, hôm nay tôi phát hiện cậu không bình thường.”



Tiết Ngạn Thần liếc nhìn anh ấy nghiền ngẫm: "Nói đi, tôi không bình thường chỗ nào?"



"Hôm nay cậu gặp thanh niên trí thức Lạc nhưng lại không nói chuyện với cô ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận