Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 763: Bị Đem Lên Núi 1

Nhưng họ sẽ không dám thừa nhận mình nhát gan.



"Thim à, thím bị thương rồi, thân thể quan trọng, bọn cháu phải nhanh chóng đưa thim xuống núi."



Đám người mỗi người một chân một tay khiêng bà ta lên, những người không khiêng cũng theo xuống núi.



Về phần Lý Hồng Anh, ai muốn tìm thì tìm đi.



Cứ như vậy, một nhóm người chẳng những không tìm được Lý Hồng Anh, còn phải khiêng một bên chân của mẹ Lưu. Sau khi trở về nhà họ Lưu cãi nhau om sòm một trận, sau này cũng không ai nhắc tới chuyện lên núi tìm Lý Hồng Anh nữa.



Do mẹ Lưu bị thương quá nghiêm trọng, lập tức được đưa tới bệnh viện quận ngay trong đêm.



Thậm chí, việc tìm kiếm Lý Hồng Anh hoàn hoàn bị chuyện mẹ Lưu thương nặng dập tắt, trở thành chuyện cũ trong tâm trí của mọi người.



Trên núi.



Lý Hồng Anh vì để trì hoãn việc phải đến giường Trần Kim Long, cố ý ăn cơm chậm chậm chạp chạp, hơn nữa, cô ta căn bản đã đói suốt một ngày trời, dạ dày yếu, nửa hát rau xào một cái bánh cũng đủ de ăn hơn nửa tiếng.



Hổ Tử và Báo Tử cũng không thúc giục cô ta, Đại ca của bọn chúng thích chơi bời trong đêm khuya tính mịch, lúc người khác đều đã ngủ, để tránh nhiều chuyện rắc rối, càng không dễ bị quấy rây.



Lý Hồng Anh ăn xong cơm, nói với hai người kia: "Tôi vừa mới ăn cơm xong, còn cần tiêu hóa một chút đã."



"Không sao, cô cứ tiêu hóa đi, bọn tôi chờ.”



Hổ Tử vẻ không để ý lắm, dù sao thời gian lúc này vẫn còn sớm, Đại ca của anh ta cũng không sốt ruột.



Hắn dứt khoát ngồi xuống thềm đá trước cửa, thảnh thơi bắt chéo chân lên.



Tỏ vẻ ông đây tùy cô thích làm gì thì làm, không sợ cô làm ra được chuyện gi.



Lý Hồng Anh thấy đối phương cố vẻ lơi lỏng, lại nghĩ tới chủ ý chạy trốn.



Cô ta nói với Hỗ Tử: "Cổ chân tôi bị dây thừng trói đau quá, anh cởi giúp tôi đi."



Hỗ Tử lắc đầu: "Chờ đến lúc cô đi phục vụ đại ca tôi sẽ cởi cho cô, giờ chưa nên gấp."



"Cổ chân tôi đau, nếu anh không cởi cho tôi, để nó bớt đau một chút, lát nữa không di được đường thì sao? Tôi không đến được chỗ Đại ca các anh, Đại ca các anh chắc chắn quở trách các anh."



"Cô không di được thì tôi khiêng cô, hoặc là hai bọn tôi nâng cô di. Dù sao lúc bắt cô lên đây, bọn tôi chính là làm như vậy mà. Dọc đường chúng tôi luân phiên khiêng cô, sau đó lại cùng nâng cô lên, ừ, đúng rồi ôm cũng được, cô yên tâm, không cần biết như thế nào, chúng tôi cũng có cách đưa cô qua đó, cô không cần nhọc lòng nhiều vậy đâu.



Còn nữa, cũng đừng có tưởng tượng là mình cao quý lắm, bây giờ cô chỉ là một món hàng của bọn tôi, đại ca chỉ tạm thời hưởng dụng một chút, cô thật tưởng mình trở thành áp trại phu nhân rồi. Hừ, đại ca bọn tôi trọng nhất là nghĩa khí, sẽ không vì một người phụ nữ mà tổn hại đến tình cảm anh em, đương nhiên, bọn ta cũng sẽ cố gắng hết sức làm cho đại ca vui vẻ."



Con đàn bà này, giở trò này với anh ta, anh ta từng trải nhiều, dùng đầu ngón chân này nghĩ chút, cũng biết được trong lòng cô ta có ý định gì.



Lý Hồng Anh nghe xong lời anh ta nói, nhất thời nghĩ đến bản thân hôm qua sau khi rơi vào hôn mê đã bị hai người này khiêng lên núi như thế nào, một cô gái như cô ta, hoàn toàn dựa vào để bọn họ nâng lên núi, cũng không biết hai tên đàn ông đáng khinh này đã tranh thủ chiếm bao nhiêu tiện nghi từ cô ta. Nghĩ đến như thế, còn cảm thấy có chút kinh tởm.



Có điều, một lát sau, cô ta đã bình thường trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận