Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 310: Kiểu Tóc Giống Nhau 3

Tiết Ngạn Thần còn hơi câu nệ nên Lạc Tĩnh Nghiên kéo anh lại rồi an anh ngồi xuống mép giường lò.



"Anh vẫn nên thành thật ngồi xuống đây đi, nếu không càng giúp sẽ càng bận đấy."



Ngoài ra cô còn thì thầm với anh: "Anh nhìn đi, ba mẹ em đều rất thích anh."



Tiết Ngạn Thần nhếch nhẹ môi mỉm cười, ở đây anh cảm thấy không thoải mái bằng khi ở riêng với Lạc Tĩnh Nghiên, vì đối mặt với ba mẹ vợ tương lai nên anh có hơi câu nệ. "Chúng ta lấy đồ ra khỏi túi đi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói.



Sau khi họ lấy tất cả mọi thứ từ trong túi ra thì Lạc Tĩnh Nghiên nói với ba mẹ mình: "Ngạn Thần mua rất nhiều đồ cho ba mẹ, thậm chí biết ban ngày mang đến thì không tiện nhưng anh ấy vẫn mang đến đây, lần này chúng con mang đến trước vài thứ, vài ngày nữa sẽ lại mang đến nữa."



Mẹ Lạc mỉm cười nói: "Người đến là được rồi, còn mua nhiều đồ thế làm gì."



Bà ấy bưng cốc nước nóng đến cho Tiết Ngạn Thần.



"Cháu mau cầm đi cho ấm tay."



"Cảm ơn dì."



"Không cần khách sáo. Lần trước cháu đã cứu ba của Tĩnh Nghiên, cả nhà dì đều nghĩ chắc là sau này khó gặp lại cháu lắm, ai ngờ cháu lại là đối tượng của Tĩnh Nghiên nhà chúng ta chứ.”



"Đây là duyên phận đó dì."



"Đúng đúng đúng, đây là duyên phận.”



Lúc này ba Lạc mới chú ý đến kiểu tóc của Tiết Ngạn Thần, tại sao ông ấy có cảm giác kiểu tóc của chàng trai này lại giống kiểu tóc của mình như vậy, hình như là cùng một kiểu mà.



Lẽ nào cũng là do con gái của ông làm cho cậu ấy sao?



Nhưng mà ông ấy cũng không ghen ty bởi vì con gái của ông cắt tóc cho bạn đời của mình cũng rất hợp lý thôi.



Tiết Ngạn Thần cũng nhận ra điều gì đó, anh có kiểu tóc giống kiểu tóc của ba vợ tương lai thì cũng tốt mà.



Mẹ Lạc cũng đã để ý đến kiểu tóc của hai người họ, bà ấy không khỏi mỉm cười rồi kéo Lạc Tĩnh Nghiên lại gần hỏi: "Tóc của Tiểu Tiết cũng là do con cắt đúng không?"



"Đúng ạ."



"Mẹ, hai người họ ai đẹp trai hơn ạ."



Mẹ Lạc không ngân ngại trả lời: "Đương nhiên là ba con rồi."



"Người tình trong mắt hóa Phan An, con biết mẹ sẽ nói thế mà, còn cảm thấy hai người họ đẹp trai như nhau, không phân biệt ai hơn ai."



"Nha đầu con đó, nói chuyện hay hơn mẹ rồi."



Ba Lạc đã lấy lại vẻ mặt ban đầu rồi bắt đầu hỏi Tiết Ngạn Thần.



"Tiểu Tiết chú nghe Tĩnh Nghiên nói nhà cháu cũng đến từ Bắc Kinh à, không biết chú có quen biết ba mẹ cháu không?"



"Ba cháu tên Tiết Vân Sơn, mẹ cháu tên Tần Minh Huệ."



Khi ba Lạc nghe thấy cái tên đầu tiên thì đã lập tức choáng váng.



Nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của ông ấy, Tiết Ngạn Thần kêu lên: "Chú ơi, chú làm sao vậy?” Ba Lạc định thần lại: "Chú nghĩ đến vài chuyện trước đây thôi. Tiểu Tiết, chú hỏi cháu nhé, có phải trước đây ba cháu cũng đi lính không? Có phải trên người của ông ấy vẫn còn những di chứng do những vết thương cũ lúc đi lĩnh gây ra không?”



"Đúng ạ, chú, lẽ nào khi còn trẻ chú từng là chiến hữu của ba cháu sao?”



"Vậy thì đúng rồi, ba cháu và chú từng chiến đấu chung một chiến hào và cùng nhau xông qua tiền tuyến. Đáng tiếc, trong một lần tham gia chiến đấu thì mấy cái xương sườn của ba cháu bị thương, suýt nữa thì ông ấy đã mắt mạng, lúc đó bác sĩ đã nói chắc chắn sẽ để lại di chứng. Tổ chức đã để ông ấy giải ngũ sớm, mặc dù bây giờ cháu cũng đã giải ngũ nhưng cũng được tính là kế thừa sự nghiệp của ba cháu rồi."



"Chú, cháu không ngờ rằng chú và ba cháu còn có tình chiến hữu kề vai chiến đầu như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận