Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 998 -




Từ hơn trăm người này tuyển ra mấy chục người, tỷ lệ số lượng người được tuyển dụng lớn hơn nhiều so với tỷ lệ muốn tuyển của thành Thần Linh, trên cơ bản là cứ hai người sẽ có một người được tuyển và làm tại nhà xưởng.
Đối mặt với tình huống như vậy, Điền Đường cũng không gọi người đi cố ý tuyên truyền, chỉ dựa theo quy trình ban đầu tiến hành cuộc thi tuyển người.
Vài ngày sau, cuộc thi tuyển người kết thúc, mỗi người thi đỗ vào làm tại nhà xưởng đều được phát trang phục bảo hộ.
Nhà xưởng chính thức khởi công ngay hôm đó, Điền Đường đi vào xưởng dệt, mới vừa đi đến bên ngoài xưởng dệt đã nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn.
Ứng Liên đi theo bên cạnh Điền Đường sau khi nghe được âm thanh lập tức tiến lên thoáng đẩy người vây xem ra.
Xưởng dệt của Phủ Ninh Ký mới thành lập, chú ý đến tầm quan trọng của nhà xưởng phủ Ninh Ký, lại là nhà xưởng đầu tiên, người phụ trách tạm thời lúc này là Điền Kim Hoa, thấy Điền Đường xuất hiện lập tức tiến lên hành lễ: "Thần sứ đại nhân."
Mọi người vây xem bên cạnh cả kinh, lúc này không cần người khác nói, bọn họ tự động tránh sang hai bên. Chỉ có hai người ở chính giữa vẫn giằng co.
Hai người kia đều là nữ, một bộ trang phục bảo hộ bị hai người chia nhau, một người mặc quần, một người mặc áo, hai người đang giằng co lôi kéo tờ danh sách thông báo người trúng tuyển của cuộc thi, hơn nữa đều nắm rất chặt, cho dù Điền Đường xuất hiện cũng không người nào muốn buông tay.
Điền Đường quay đầu nhìn Điền Kim Hoa: "Xảy ra chuyện gì?"
Điền Kim Hoa thấp giọng giải thích nói: "Lần tuyển người này có một người trúng tuyển vào nhà xưởng tên là Trịnh Đan, hai người kia đều nói mình tên Trịnh Đan, nói bản thân mới là người tham gia cuộc thi tuyển người, liên tục giằng co không thôi, lúc trước không ít người tham gia cuộc thi, nhất thời ta cũng không phân biệt được rốt cuộc trong các nàng ai mới thực sự là Trịnh Đan."
Điền Đường không nghĩ tới thời điểm nay lại xuất hiện vở kịch "Thật giả Mỹ hầu vương", trong mắt lộ ra vài phần hứng thú, gật gật đầu, tiến lên nhìn hai người: "Các ngươi đều nói mình tên Trịnh Đan, nhưng hai người đều mặc trang phục bảo hộ, hẳn là có quen biết đối phương, đối phương là gì của các người?"
Lúc này đây, hai người có đáp án khác nhau.
"Nàng là tiểu cô của ta."
"Nàng là tẩu tử của ta."
"Ừm" Điền Đường lại gật đầu: "Vậy ngoại trừ hai người, còn có ai đến cùng các ngươi không?"
Lúc này người mở miệng là tẩu tử: "Tướng công và bà bà của ta cũng đến."
Tiểu cô hừ một tiếng: "Ngươi cướp công tác của ta, còn không biết xấu hổ mà nói? Ta muốn ca ca hưu ngươi, phi, không biết xấu hổ! ! !"
"Rõ ràng là ngươi cướp công tác của ta" Tẩu tử cắn răng nói: "Lúc trước ngươi nói muốn cùng ta tham gia đăng ký cuộc thi, kết quả chính ngươi không đến, ta thật vất vả mới thi đậu, ngươi còn muốn tranh công tác của ta, ngươi mới. . . Ngươi mới không biết xấu hổ!"
Điền Kim Hoa đứng bên cạnh Điền Đường, thấp giọng nói chuyện với Điền Đường: "Các nàng lúc trước cũng đã cãi nhau một lần, đều nói như vậy, hơn nữa tẩu tử này nhìn qua rất dịu dàng, ta cảm thấy tẩu tử này có thể chính là Trịnh Đan."
Lúc này, tiểu cô tiếp tục nói, vẫn dùng lời lẽ thô tục: "Phi, không biết lúc trước là ai nói ta sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài, công việc cho ngươi mới là thuộc về Lưu nhà chúng ta, da mặt của ngươi sao có thể dày như vậy chứ? Lúc trước đoạt đồ của ta còn khóc thì thôi đi, bây giờ còn muốn cướp công tác của ta, ta chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như ngươi!"
Tẩu tử tiếp tục cắn môi: "Không phải, rõ ràng là ngươi đoạt công tác của ta."
Điền Kim Hoa lại thay đổi giọng điệu: "Nói như vậy, ta cảm thấy tiểu cô này có thể là Trịnh Đan."
Điền Đường bật cười: "Ông nói ông phải bà nói bà hay, nếu chỉ nghe các nàng nói đương nhiên ai cũng có đạo lý, còn hai người kia đâu, không bằng đi ra nói chuyện đi?"
Nàng quét mắt nhìn bốn phía, lập tức có một lão thái thái và một nam nhân đứng ra.
Lão thái thái nâng đầu, vênh mặt hất hàm nói: "Đừng nói nữa, công việc này là của tiểu tức phụ của ta, cho dù là nhi nữ cũng không được cướp đoạt."
Nam nhân lúng túng, thấp giọng nói: "Ta. . . muội muội ta tên Trịnh Đan."
Điền Kim Hoa mở to hai mắt nhìn, lại thấp giọng nói chuyện với Điền Đường: "Ta cho rằng hai người bọn họ sẽ nói ngược lại chứ, sao lại không giống với suy nghĩ của ta?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận