Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 822 -




không phải nhà của họ, nếu hiểu được vấn đề ở kinh thành thì sẽ có thể về nhà rồi.
Bùi Phong Bình trên mặt cũng lộ ra nụ cười, đồng thời không khỏi lắc đầu."Ta xem như cũng hiểu được vì sao A Triết cùng Thành Phúc thích nói chuyện phiếm với ngươi."
“Thích tán gẫu với ta?” Lý Nhị Trụ kinh ngạc hỏi."Bọn họ thích khinh bỉ chỉ số thông minh của ta thì có! Ta cũng không muốn như vậy, nhưng tất cả các ngươi đều cộng điểm trí lực thì cũng phải có ai đó mạnh mẽ chứ? Nếu trước đây ta cộng điểm vào trí lực, chắc chắn sẽ thông minh hơn bây giờ rất nhiều."
“Có cũng thông minh hơn được đâu.” Lâm Thành Phúc trầm giọng nói.
"Ngài xem ngài xem," Lý Nhị Trụ chỉ vào Lâm Thành Phúc ngay lập tức, hắn quay đầu lại, nói với Bùi Phong Bình, "Bùi lão, người ngài tin tưởng đấy, lại còn đem đau khổ của người khác làm trò vui."
Bùi Phong Bình cười thành tiếng.
Lỗ Anh giơ tay vỗ vai Lý Nhị Trụ, "Được rồi, chấp nhận số phận đi, Thành Phúc nói không sai, cho dù cộng tất cả điểm vào trí lực thì mức độ thông minh của ngươi cũng không bằng bọn họ khi không có điểm ở thuộc tính trí lực!"
“Ngươi theo phe nào vậy?” Lý Nhị Trụ nắm chặt tay, đập vào tay Lỗ Anh để trên vai.
Lỗ Anh thấy Lý Nhị Trụ tung nắm đấm liền lập tức giơ tay lên đỡ, tiếc là không nhanh bằng nắm đấm của hắn nên chỉ có thể xoa vai thở dài, "Quên đi, tốt nhất không nói nữa, lần nào nói xong đều bị ngươi cho 'ăn đòn', ngươi còn không biết mình mạnh như thế nào."
Nói xong, trong phòng lại truyền đến một tràng cười.
Lý Nhị Trụ ăn mấy chiếc bánh trong tay, nói với Bùi Phong Bình, "Bùi lão đã ở kinh thành thành ra như vậy là do có người cố ý làm khó ngài sao?"
Cuối cùng cũng trở lại vấn đề chính, Điền Đường cũng nhìn Bùi Phong Bình.
“Có, cũng không có,” Bùi Phong Bình thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi."Hồi đó khi tiên thái tử còn sống, mọi người đều cho rằng ta thuộc phe tiên thái tử, tức là phụ thân của Quận chúa Minh Tâm. Phụ thân nàng là hoàng tử được tiên hoàng coi trọng nhất, ai cũng cho rằng tiên thái tử nhất định sẽ lên ngôi. Ngày sau biến cố ập đến khi nào thì không ai biết, ngoại trừ một số người."
Nói đến chuyện quá khứ, vẻ mặt của những người trong phòng trở nên nghiêm túc hơn, không vui đùa như trước nữa.
Bùi Phong Bình mỉm cười."Việc của ta thực ra rất đơn giản, Lại Bộ thượng thư phụ trách việc bổ nhiệm, thăng quan tiến chức của triều đình. tuy ta cũng được coi là công minh chính trực, nhưng lại không được hoàng thượng tín nhiệm. Nếu một người phe hoàng thượng muốn ngồi vào vị trí đó, sự tồn tại của ta sẽ tự nhiên trở thành cái gai trong mắt ngài ấy. Còn tại sao sau đó Bùi gia còn bị nhắm tới, nguyên nhân cũng đơn giản như vậy..."
Bùi Phong Bình nói, cố ý dừng lại rồi cười, "Bởi vậy cho đến nay, trong triều vẫn còn nhiều quan viên một tay ta đề bạt gọi ta là lão sư."
“Dù Bùi lão không quan tâm đến tranh đấu, nhưng chỉ cần Bùi lão ở đó, đã là uy hiếp đối với hoàng thất, chí ít thì đó là suy nghĩ của hoàng thượng, nhóm thuộc hạ theo đó phỏng đoán thánh tâm, vì để đạt được sự tín nhiệm của hoàng thượng, dĩ nhiên sẽ động thủ với Bùi lão.” Lâm Thành Phúc rất nhanh đã hiểu Bùi Phong Bình có ý gì , thần sắc cũng đồng thời trở nên nghiêm túc hơn, “Có lẽ một phần trong đám người động thủ đó cũng có học sinh của Bùi lão, vả lại số người còn không ít.”
“Sao có thể như vậy được? Vậy không phải là khi sư diệt tổ sao!!!” Lý Nhị Trụ đột nhiên đập mạnh bàn, trực tiếp khiến cái bàn vốn đã lung lay hoàn toàn đổ sầm xuống đất, trong nháy mắt bụi bặm phủ đầy gian phòng.
Điền Đường bị tro bụi kích thích ho khan hai tiếng, không thể chịu đựng thêm, đứng lên chạy ra ngoài tiểu viện.
Liên tục với hít sâu vài lần, đến tận lúc cảm thấy không khí tiến vào mũi đã hoàn toàn trong lành, cuối cùng nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mấy người còn lại trong phòng cũng lần lượt đi ra, khi ra tới bên ngoài, tuy không khoa trương như Điền Đường, nhưng đều hít sâu theo bản năng, hiển nhiên một chưởng của Lý Nhị Trụ khi nãy, xác thật đã làm toàn bộ tro bụi trong phòng “Sống” lại.
Chờ đến khi người bên ngoài người đã điều hòa hơi thở xong, Lý Nhị Trụ mới khoan thai đi ra từ trong phòng.
“Ta chỉ lỡ tay đập một cái…” Lý Nhị Trụ nhỏ giọng nói, sắc mặt có chút xấu hổ, “Không nghĩ tới uy lực lại lớn như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận