Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 324 -




Du Ý tiến lên, trước gật đầu với Bạch Quán Chúng, sau đó lại mỉm cười với hai mẫu tử nọ: "Để tiểu hài tử nằm ở bên cạnh đi, có thể sẽ thoải mái hơn một chút."
Phụ nhân kia nhìn Du Ý một chút, sau đó lại nhìn về phía của Bạch Quán Chúng, thấy Bạch Quán Chúng gật đầu, liền ôm đứa nhỏ đặt lên giường ngủ, bàn tay vẫn còn đang đặt ở lưng của tiểu hài tử mà vỗ.
Du Ý đi qua nhìn vào lưỡi của tiểu hài tử, sau đó lại đưa tay ra để bắt mạch, sau đó nàng cũng nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi dùng ngón tay để ấn huyệt vị trên cơ thể của tiểu hài tử.
Du Ý là bác sĩ nhi khoa, chứ không chỉ là bác sĩ Tây y, chỉ cần là bệnh nhi, về cơ bản nàng đều đã từng đọc qua, triệu chứng của tiểu hài tử trong mắt nàng cũng không phải là quá nghiêm trọng, cũng không thương lượng với Bạch Quán Chúng, liền trực tiếp dùng tay ấn xuống.
Bạch Phục Linh há miệng muốn nói chuyện, nhưng đã bị Bạch Quán Chúng ngăn lại.
Y thuật của Bạch Quán Chúng cao hơn nhiều so với Bạch Phục Linh, phương pháp ấn huyệt vị của Du Ý trong mắt hắn cũng rất đúng, cũng làm cho suy nghĩ của hắn càng thêm chắc chắn về thân phận thật sự của Du Ý.
Tiếng ho của tiểu hài dưới động tác của Du Ý cũng càng lúc càng nhẹ đi, sau đó tiểu hài đột nhiên thở ra một hơi, rồi ợ ra một cái, tiếng ho cũng đã dừng lại.
“Nương, ta hiện tại cảm thấy vô cùng thoải mái.”
Mẫu thân của đứa bé ngồi xổm trước mặt đứa bé, làm sao cũng không nghĩ tới chuyện Du Ý chỉ tùy tiện ấn vào vài chỗ, ngay cả thuốc cũng không kê, nhi tử của nàng cũng không còn ho khan nữa.
“Thật sự thoải mái? Thật sự là không còn ho nữa.”
Đứa bé gật đầu lia lịa: “Là thật, nương, bây giờ ta không muốn ho khan nữa rồi.”
Mẫu thân của tiểu hài tử cực kỳ vui mừng, vội vàng đứng dậy rồi khom người với Du Ý: “Cảm ơn Du đại phu, cảm ơn Du đại phu.”
“Bác sĩ Du.”
Du Ý mở miệng, “Gọi ta là bác sĩ Du đi, tình trạng của hắn cũng không tốt lắm, ta có thể kê thêm một liều thuốc cho hắn.”
Du Ý quay đầu lại nhìn Bạch Quán Chúng.
Bạch Quán Chúng mỉm cười vuốt râu: "Hắn là bệnh nhân của bác sĩ Du, tất nhiên bác sĩ Du phải kê đơn thuốc cho hắn, vừa rồi dưới thủ pháp của bác sĩ Du, coi như là ta cũng tự cảm thấy bản thân mình không bằng, không hổ là người mà thần sứ đại nhân tín nhiệm.”
Du Ý cũng không hề có suy nghĩ gì, cũng không tiếp tục nghe hắn nói chuyện, nàng đã cầm bút kê đơn thuốc, sau đó liền đem phương thuốc này đưa lại cho Bạch Phục Linh.
Bạch Phục Linh sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Du Ý, hắn cuối cùng cũng hoàn hồn: "Ta đi bốc thuốc!"
Lúc đi bốc thuốc, Bạch Phục Linh đã gãi đầu, nếu vẫn còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ phải biến thành người chuyên đi bốc thuốc cho bọn họ.
“Bác sĩ Du là bác sĩ do Thần sứ đại nhân cố ý tìm tới hay sao?”
Mẫu thân của tiểu hài tử giật mình nhìn Du Ý.
Du Ý liền gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Nàng gật đầu một cái, trong mắt những người khác đang chờ để có thể khám bệnh trong bệnh viện đều tràn ngập sự áy náy.
"Thần sứ đại nhân đã cố ý tìm đến bác sĩ, nếu như chúng ta còn không tin bác sĩ Du, chúng ta thật không phải là người mà!"
“Thần sứ đại nhân vẫn luôn suy nghĩ cho chúng ta.”
"Khẳng định lại là Thần sứ đại nhân đã đi tìm đến Thần nữ để cầu xin thì mới có được bác sĩ Du, nghe nói lần trước Thần sứ đại nhân còn cứu cả con dâu và cháu của lão La gia."
“Thần nữ nhất định là vì chuyện này, mới đưa bác sĩ Du tới.”
"Thuốc tẩy giun lần trước cũng vậy, Thần sứ đại nhân đã đặc biệt phân phó, tiểu hài tử nhất định phải uống thuốc, nàng là thực sự quan tâm đến những hài tử kia."
"Chúng ta có thể sống tốt như bây giờ, một nửa công lao đều là nhờ vào Thần sứ đại nhân."
"Đúng, đúng vậy, nếu như không phải là nhờ thần sứ đại nhân đi tìm Thần nữ, thần nữ cao cao tại thượng nào sẽ có thời gian để quan tâm chúng ta vì những việc như vậy cơ chứ."
“Đúng vậy đúng vậy.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận