Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 58 -




Điền Đường cắn răng, mang theo ý nghĩ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, hung hăng xây dựng toàn bộ con đường đất bằng trước mặt nhà gỗ.
Thời gian xây dựng đường đất bằng ít hơn nhiều so với nhà gỗ và cầu, mỗi một đoạn đường đất bằng chỉ cần 5 phút là có thể xây xong, mà mỗi một đoạn đường đều tách ra tính giờ, trong tình huống đồng thời bắt đầu xây dựng, một đoạn đường đất bằng dài 44,5 cũng chỉ cần hơn 5 phút mà thôi.
Một chút thời gian dư ra kia cũng chỉ là thời gian Điền Đường đi đường.
Năm phút sau, một đoạn đường đất bằng hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Điền Đường, đồng thời số dư của nàng lại một lần nữa giảm xuống, giảm xuống dưới một lượng, một lần nữa lấy "đồng" làm đơn vị.
Cũng may một đoạn đường đất bằng dài như vậy quả thật làm cho người ta có cảm giác vô cùng thành tựu, đặc biệt là so sánh với đường chưa sửa bên cạnh, đường phân cách quá rõ ràng, cho nên Điền Đường hoàn toàn không muốn di chuyển bước chân.
“BỘp...... Bộp......”
Bỗng nhiên thanh âm phía sau truyền đến khiến Điền Đường vô thức quay đầu lại.
Gà mái già? Gà mái nhà ai lại trốn được?!
Điền Đường vô cùng kích động, mà gà mái trước mắt bị kinh hách, nhanh chóng đập cánh, bay đến trên mặt Điền Đường.
"Lộp bộp-- lộp bộp!!!"
Điền Đường nhắm mắt lại, đưa tay cầm lấy cánh con gà mái, cầm nó trong tay, đồng thời phủi lông gà trên mặt mình xuống.
“Phi phi phi!”
"Lộp bộp - - "
Điền Đường mang theo gà mái dùng sức lắc lư.
“Lộp bộp lộp bộp!”
Điền Đường đen mặt, mang theo gà mái đi về phía từ đường.
Đi được một nửa, liền gặp Điền Đại Nữ đang đi ra tìm nàng.
Điền Đại Nữ vừa nhìn thấy gà mái trong tay nàng hai mắt lập tức sáng ngời: "Tiểu muội, hôm nay thần nữ tặng gà mái sao?"
Điền Đường: ... Lời này nên nói thế nào, nếu trò chơi ban thưởng một con gà mái... Như vậy...
Nghĩ vậy, nàng giải thích: "Lúc trước đột nhiên nghe được thanh âm ở cửa thôn, mới phát hiện nơi đó thế mà cất giấu một con gà mái, hẳn là lúc thổ phỉ tới, gà mái nhà ai trốn đi."
Điền Đại Nữ nhận lấy gà mái, sờ sờ dưới mông, vẻ mặt càng thêm vui mừng: "Tiểu muội, con gà mái này còn đẻ trứng đấy."
Ngược lại Điền Đường có chút tiếc nuối, nhìn chằm chằm gà mái: "Hoá ra còn đang đẻ trứng sao?"
Gà mái bị Điền Đại Nữ ôm ở trong ngực lại nhảy dựng lên.
"Đừng làm rộn." Điền Đại Nữ vỗ vỗ đầu gà mái, nói tiếp: "Gà mái nháo lên không đẻ trứng, nếu ngươi không đẻ trứng, chúng ta liền hầm ngươi lên rồi ăn."
Điền Đường có chút tán thành với lời này: "Được."
Nàng muốn ăn gà con hầm nấm, nếu thật sự không được, gà già hầm nấm miễn cưỡng cũng có thể vào miệng.
Gà mái ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Điền Đại Nữ: "Cô - - cô - -"

"Đây là pháp lực của thần nữ sao?"
Thời gian ngắn ngủi 24 giờ, khu đất vốn dĩ trống trải bằng phẳng bỗng nhiên hiện ra một dãy nhà gỗ chỉnh tề.
So sánh với nhà gỗ do các thôn dân tự xây, một loạt nhà gỗ này mới được xưng là "nhà gỗ" chân chính, kết cấu tổng thể bằng gỗ của những căn nhà này cũng không khiến cho nó có vẻ đơn điệu, ngược lại trong đó có không ít chỗ tinh xảo, làm cho người cảm thấy hứng thú.
"Thần sứ đại nhân, dãy nhà gỗ này là cho chúng ta ở sao?"
Các thôn dân không có chỗ ở cố định ở thôn Điền gia chờ mong nhìn Điền Đường, ngay cả những người khác vốn đã có chỗ ở cũng đều nhịn không được lộ ra vẻ mặt chờ mong lại đáng tiếc.
Điền Đường lắc đầu: "Thần nữ thích nhất người cần cù, bất cứ người nào không làm mà hưởng đều không thể được thần nữ chiếu cố, những nhà gỗ này cũng là như thế."
Cơ hồ khi nàng vừa dứt lời, trong ánh mắt các thôn dân ít nhiều đều biểu hiện ra mất mát.
“Nhưng mà…” Điền Đường mỉm cười, tiếp tục nói tiếp: "Thần nữ cũng biết tình huống của mọi người, cho nên có thể miễn phí cho mọi người ở lại căn nhà gỗ này trong vòng nửa năm, nửa năm sau mỗi tháng thu 30 đồng tiền thuê, nếu như trong tay dư dả, cũng có thể lựa chọn mua, một căn nhà gỗ giá ba lượng bạc, nói cách khác chỉ cần ngươi có thể vỏ ra ba lượng bạc, như vậy căn nhà gỗ này vĩnh viễn sẽ thuộc quyền sở hữu của ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận