Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 437 -




Ở trong huyện nha, Lâu Đồng Nghĩa cũng đang viết thư, hắn dự định sẽ cùng Văn Bình đi báo cáo một chút tình huống của huyện Dương Nam.
Đúng lúc này, hạ nhân của hắn cũng đã đem một phong thư đưa tới.
"Thư của ai?" Lâu Đồng Nghĩa vừa hỏi, vừa mở phong thư ra, sau khi nhìn thấy nội dung ở phía sau, đầu tiên là hắn rất kinh ngạc, sau đó thì hắn nhíu mày, theo bản năng liền bắt đầu hoài nghi mục đích của đối phương, sau khi khép lại lá thư thì hắn cũng ngay lập tức hỏi, "Đối phương có tất cả là mấy người?"
“Bẩm đại nhân, tổng cộng có ba người.” Hạ nhân vội vàng nói.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, bọn họ trông như thế nào, bao nhiêu tuổi?" Lâu Đồng Nghĩa liền hỏi vài vấn đề.
Hạ nhân bị hỏi đến bối rối, một hồi lâu mới có thể hoàn hồn, vừa suy nghĩ rồi vừa đáp lời: "Đại nhân, bọn họ có ba người, gồm có hai nữ, một nam, có một nữ tử tuổi vẫn còn rất nhỏ, nàng cũng là chủ tử của những người đó. Đúng rồi, đại nhân, nam nhân kia dường như trước đó cũng đã từng tới phủ của chúng ta.”
“Ồ?” Lâu Đồng Nghĩa lập tức trở nên cảnh giác.
“Đại nhân, người nọ chính là một trong những người lần trước đã đi cùng với Triệu đại nhân của huyện Khê Lâm, nhìn cũng không tính là lớn, ước chừng là khoảng hai mươi tuổi.” Hạ nhân nói xong, liền miêu tả cặn kẽ tướng mạo của Lâm Thành Phúc cho Lâu Đồng Nghĩa.
Lần trước Triệu Đồ tới huyện Dương Nam, vừa lúc Từ Triết cũng đi đến kinh thành để làm việc, cho nên người đi cùng hắn cũng chính là Lâm Thành Phúc, Triệu Đồ tới để gặp mặt Lâu Đồng Nghĩa, Lâm Thành Phúc cũng không thể không đi theo, vì vậy hắn cũng đã gặp mặt Lâu Đồng Nghĩa.
Trong lòng Lâu Đồng Nghĩa cũng đã có phỏng đoán, lại suy nghĩ một hồi rồi mới giơ tay lên: "Ngươi để cho bọn họ vào đi, không ở chỗ này, đi tiền sảnh để nói chuyện, trước hết để cho bọn họ đến tiền sảnh để chờ.”
“Vâng, đại nhân.”
Tiền sảnh của huyện nha, sau khi mấy người của Điền Đường ngồi xuống, rất nhanh cũng đã có người bưng trà tới.
Điền Đường nhìn quanh bốn phía, huyện nha của huyện Dương Nam so với g tưởng tượng của nàng vẫn còn kém hơn một chút, tuy rằng cũng coi như là sạch sẽ, nhưng vẫn còn một số chỗ hư hỏng chưa được sửa chữa.
Nàng cầm lấy cái ly ở trong tay, sau đó liền mở nắp để nhấp một ngụm, nàng đã để lộ ra vẻ mặt suy tư.
“Thần sứ đại nhân, lá trà này như thế nào?”
"Lá trà?" Điền Đường hỏi ngược lại, ngơ ngác nhìn Lâm Thành Phúc đang hỏi, đột nhiên nở nụ cười, "Ta cũng không am hiểu về trà, nhiều lắm cũng chỉ có thể uống ra vị trà, cái khác thật sự ta cũng không thể uống ra, ngươi có thể uống ra hay sao?"
Lâm Thành Phúc nghiêm mặt xuống, cho rằng Điền Đường để lộ ra vẻ mặt bí hiểm, là do đang thưởng thức trà, sau đó liền lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không thể.”
Điền Đường bình tĩnh mỉm cười: "Không biết thưởng thức trà thì không biết thưởng thức trà, nói ra cũng không sợ mất mặt, cũng không cần phải phùng má giả mập, chỉ là ta thấy huyện nha của huyện Dương Nam quả thực là vô cùng đơn sơ.”
Lâm Thành Phúc trong nháy mắt liền hiểu được ý mà Điền Đường muốn nói: "Huyện Dương Nam rách nát cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, huyện lệnh của huyện Dương Nam cho dù có muốn tham ô, thì cũng phải có cơ hội, chẳng qua điều này cũng không thể chứng minh rằng hắn chính là một vị quan tốt.”
Điền Đường liền gật đầu, tầm mắt của nàng cũng đã dừng ở ngoài đại sảnh, nàng vẫn cùng với Lâm Thành Phúc nói chuyện: "Cẩn thận ngẫm lại, nếu xét tính tình của Văn Bình, có lẽ hắn cũng sẽ không để cho những quan viên cấp dưới có thể giấu được ngân lượng ở trong tay.”
Trong lúc họ nói chuyện, Lâu Đồng Nghĩa cũng đã xuất hiện ở ngoài cửa.
Khi vừa xuất hiện, liền mở miệng xin lỗi trước: "Ngại quá, đột nhiên ta có chút chuyện cần phải xử lý gấp, vậy nên đã đến chậm một bước, không thể kịp thời tiếp đãi chư vị.”
Lời nói ra như vậy, cho dù người chờ đợi có cảm thấy bất mãn, cũng sẽ không lập tức nổi giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận