Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 308 -




Lỗ Anh quỳ một gối xuống đất, tiếp nhận danh sách trong tay Điền Đường: “Vâng, thần sứ đại nhân, thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
"Ta cùng đi với ngươi." Chu Phong Mộc đột nhiên nói, cầm lấy tay Lỗ Anh, lại nắm chặt tay Ứng Liên, “Chúng ta một nhà ba người đi, hẳn sẽ không có người hoài nghi chúng ta đúng không?”
Lỗ Anh quay đầu nhìn Điền Đường, hỏi ý kiến của nàng.
Điền Đường nói: “Dẫn hắn đi, có một số việc hắn có thể giúp các ngươi.”
Đây cũng là nguyên nhân nàng dẫn Chu Phong Mộc ra ngoài.
Nhìn bề ngoài Chu Phong Mộc giống như một hài tử đơn thuần nghịch ngợm, nhưng dù sao hắn cũng là học sinh lớp chuyên, luận thông minh, ngay cả Lỗ Anh và Ứng Liên cộng lại cũng không bằng hắn.
Lỗ Anh thấy Điền Đường gật đầu, đương nhiên không có ý kiến gì, rất nhanh dẫn Chu Phong Mộc và Ứng Liên ra ngoài làm việc.
Trước khi Lỗ Anh ra cửa, Lỗ mẫu nằm trên giường ho khan hai tiếng.
Lỗ Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Bạch Quán Chúng, từ trong ánh mắt Bạch Quán Chúng xác nhận thân thể Lỗ mẫu không có vấn đề, không có nói chuyện cùng Lỗ mẫu nữa, trực tiếp xoay người ra cửa.
Lỗ mẫu gắt gao nắm chặt chăn dưới thân, trong mắt nàng, Lỗ Anh chính là mới ra khỏi ổ sói, lại vào hang hổ, dù sao cũng chỉ là một con đường chết.
Điền Đường tiến lên, đi tới trước mặt Lỗ mẫu, ngồi xuống ghế trước giường nàng: "Lỗ bá mẫu, trước khi ngươi tỉnh lại, Lỗ Anh vẫn luôn chiếu cố ngươi, hắn rất sợ ngươi xảy ra chuyện.”
Lỗ mẫu quay đầu không nhìn thẳng Điền Đường.
Điền Đường mỉm cười: “Lỗ bá mẫu có muốn biết vì sao Lỗ Anh gọi ta là ‘thần sứ’ không?”
Lỗ mẫu không kiềm chế được, thân thể cứng ngắc xoay cổ lại, mím chặt môi nhìn Điền Đường.
Trên mặt Điền Đường vẫn mang theo nụ cười như cũ: "Lỗ Anh làm đào binh, đúng thật là hắn tham sống sợ chết, nhưng hắn cũng không phải không có chút phản kháng nào, mà là ta không có cho hắn cơ hội phản kháng, không chỉ hắn, những binh lính lúc trước ở cùng hắn kia, cùng với tất cả tù binh, hiện tại đều đang sống tốt.”
Nàng nói xong, nắm lấy tay Lỗ mẫu, cầm nắm đấm trước mặt nàng, đem nắm đấm đặt ở lòng bàn tay Lỗ mẫu, lại buông tay.
Trên tay Lỗ mẫu có thêm một nắm gạo trắng trong suốt.
Thân thể của Lỗ Mẫu so với lúc trước càng thêm cứng ngắc.
Điền Đường để Lỗ mẫu cầm gạo trắng trong tay: "Lần này chúng ta đến, không chỉ tới tìm ngươi, mà dự định ở lại phủ Lâm Xuân.
Người thân của những binh sĩ kia được đón đi toàn bộ, Lỗ Anh là đào binh, nhưng hắn cũng không có bỏ qua nhân nghĩa, hắn chỉ không muốn nhìn thấy có nhiều người vô tội phải chết.
Lỗ mẫu mở to hai mắt: “Thần...... Thần sứ?”
Điền Đường mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

"Nương, chậm một chút." Lỗ Anh đỡ Lỗ mẫu, cẩn thận đi ra ngoài.
Ánh mắt Lỗ mẫu lại nhìn thẳng vào Điền Đường phía trước.
Những ngày này, Lỗ Anh dựa theo yêu cầu của Điền Đường đến phủ Lâm Xuân tìm người, hầu như mỗi ngày đều đi đến tận đêm khuya mới về, mà sáng sớm hôm sau lại ra ngoài làm việc vặt, thời gian ở chung với Lỗ mẫu cũng không nhiều.
Lỗ mẫu vài lần muốn hỏi sự tình thế nào, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lỗ Anh thì không nói nên lời, cuối cùng thì đã đến ngày phải rời khỏi phủ Lâm Xuân.
Lỗ Anh cẩn thận đỡ bà lên xe ngựa, còn mình thì ngồi cùng phu xe.
Ngoại trừ bọn họ ra, những người còn lại tốp năm tốp ba được đưa ra phủ Lâm Xuân, tập hợp với đám người Lý Nhị Trụ chờ ở bên ngoài, nếu như không phải thân thể Lỗ mẫu không khỏe, có lẽ bọn họ cũng đã sớm rời khỏi phủ Lâm Xuân.
Ngoại trừ bọn họ ra, gia đình chăm sóc Lỗ mẫu lúc trước cũng gật đầu đồng ý đi cùng bọn họ.
Lúc Điền Đường bước lên xe ngựa, thấy Lỗ mẫu nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh.
Điền Đường mỉm cười, quay đầu nói với Lỗ Anh: "Ra khỏi thành đi."
Trước khi rời đi, tầm mắt Điền Đường vẫn nhìn bên ngoài phủ Lâm Xuân, mặc dù nàng đã ở chỗ này vài ngày, nàng cảm thấy rằng phủ Lâm Xuân chỉ còn phần sót lại, nhưng bản thân tòa thành nhỏ này đã mang giá trị lịch sử lâu đời, bất cứ nơi nào họ nhìn thấy, đều có dấu vết của quá khứ.
Điền Đường kéo rèm xe lại.
Nơi này không tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận