Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1023 -




Tên thuộc hạ sửng sốt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu dò hỏi: "Ý của tướng quân là, hiện giờ bệ hạ vội vàng như vậy kỳ thật là do hoàng thất không có người kế vị sao?"
Hạ Tùng Dương thở phào một hơi: “Nếu Lục hoàng tử vẫn còn, có lẽ… Lục hoàng tử từ nhỏ thân thể đã không tốt, mấy năm trước thật vất vả mới sinh hạ hoàng tôn, bệ hạ cũng vui mừng, ý của bệ hạ vốn là đợi Lục hoàng tử bình phục rồi mới tấn công, nhưng ai ngờ đến Lục hoàng tử sẽ đột ngột rời đi…”
Hạ Tùng Dương vừa nói, hắn lại mím môi không nói tiếp nữa.
Trên thực tế tình huống này còn phức tạp hơn so với hắn nghĩ.
Năm đó thiên hạ chia ba, Nhân Vương là bên yếu nhất, vì chuyện này mà bọn họ phải ẩn núp ở phía Tây Bắc, qua nhiều năm chính vì triều đình lật lọng, thực lực của bọn họ cũng dần dần vượt trội, vấn đề duy nhất chính là không có người thừa kế thích hợp.
Xét về tuổi tác, Nhân Vương và Triệu Vương cùng phụ thân của vị hoàng thượng trong triều kia là người cùng lứa, nếu không phải triều đình chiếm giữ mảnh đất quan trọng, giữ lại được kinh thành còn có sự ủng hộ của Vệ gia và các quan viên thì hiện giờ thế lực phe triều đình đã đổi chủ từ lâu.
Nhưng bây giờ bọn họ chưa kịp hành động thì triều đình đã mất hai phủ.
Hiện tại bọn họ tạm thời lấy phủ Quảng Cừ làm kinh đô, nhưng vẫn coi nơi hoàng cung gọi là kinh thành, đây không phải khẳng định phe triều đình là chính thống, mà là bọn họ đều tin tưởng vững chắc một ngày nào đó có thể mang theo người trở lại kinh thành, chân chính trở thành “Chính thống”.
Nhưng bây giờ ba phe thế lực còn chưa phân biệt được, lại xuất hiện có một phe thế lực bí ẩn khác.
Hạ Tùng Dương mang theo người rời phủ Quảng Cừ, còn mang theo một số binh lính tâm phúc đi tới huyện Phúc Tuyền.
Phủ Lâm Xuân rất quan trọng, một bên là phủ Ninh Ký của triều đình, một bên là phủ Tân Hà của Nhân Vương, mà huyện Phúc Tuyền là huyện gần nhất phủ Lâm Xuân trong mấy huyện thành kia.
Năm ngoái, Nhân Vương đã đem người của mình đóng quân ở phủ Tân Hà, muốn tìm cơ hội để tấn công phủ Lâm Xuân, nếu không phải cuối cùng Lục hoàng tử xảy ra chuyện, chỉ sợ khi đó sẽ phát sinh một trận đại chiến.
Năm ngoái Hạ Tùng Dương cũng đi theo Nhân Vương đóng quân ở phủ Tân Hà, hắn biết rất rõ về huyện Phúc Tuyền, nhưng lần này hắn đến đây, lại cảm thấy bầu không khí ở huyện Phúc Tuyền có chút kỳ lạ.
Điểm khác biệt chính là, trạng thái của bá tánh ở huyện Phúc Tuyền này tốt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, không chỉ là trạng thái tinh thần, mà tình trạng thể chất cũng tốt.
"Tướng quân, nghe nói phủ Lâm Xuân thuê người huyện Phúc Tuyền hỗ trợ làm đường, nhưng bọn họ không cấp ngân lượng, chỉ cấp đồ ăn."
Hạ Tùng Dương siết chặt dây cương, nhìn những con đường được trải nhựa đang được sửa chữa ở huyện Phúc Tuyền với vẻ hoài nghi: "Ý ngươi là, người phủ Lâm Xuân thuê người từ huyện Phúc Tuyền để sửa đường?"
"Buông ta ra, buông ra ta, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta!"
"Tướng quân, thuộc hạ thấy người này lén la lút núp, chỉ sợ có vấn đề.”
"Ai…lén lút!!!" Đối phương rụt cổ. "Các ngươi tới đây làm gì? Có phải muốn cướp lương thực của chúng ta hay không? Ta nói cho các ngươi biết, không ai có thể cướp lương thực của chúng ta, chính là không được!"
Hạ Tùng Dương cau mày: "Phủ Lâm Xuân kêu các ngươi sửa đường, ngay cả bạc cũng không cho, các ngươi cũng đồng ý hả?"
"Ít nhất... Ít nhất bọn họ cho chúng ta đồ ăn, các ngươi không để cho chúng ta làm việc, chính là cướp lương thực của chúng ta, ta cùng các ngươi liều mạng!" Hắn vừa nói, trực tiếp xông lên, ôm con ngựa Hạ Tùng Dương đang cưỡi, há miệng hung hăng cắn một cái.
Con ngựa bị giật mình, mang Hạ Tùng Dương chạy khắp nơi.
Còn người cắn ngựa thì nhanh chóng bị đè xuống.
Khung cảnh lúc này biến thành một mảnh hỗn loạn.
Một lúc sau, Hạ Tùng Dương trấn an lại ngựa, chạy trở lại, khi trở lại chỗ cũ, hắn chủ động xuống ngựa.
“Oa!” Người bị đè đột nhiên ngửa cổ lên.
Hạ Tùng Dương theo bản năng lùi lại một bước, sau khi xác nhận đối phương quả thực đã bị ấn bất động, hắn bước tới, lạnh lùng hỏi: "Ngươi tên gì?"
“Quản cái rắm, ta mới sẽ không nói cho ngươi biết ta kêu Lý Nhị Trụ!!!”
“Tướng quân, người này nhìn như kẻ ngốc, chắc có thể sử dụng hắn thử.”
Hạ Tùng Dương nhíu mày nhìn Lý Nhị Trụ: “Lúc trước hắn cắn Tuyệt Địa cũng không giống một tên ngu xuẩn như thế này, nhưng nhìn hắn như vậy, có thể thấy được người ở phủ Lâm Xuân đã thật sự hao phí rất nhiều sức lực.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận