Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 265 -




"Nhà này là cho chúng ta ở sao?"
"Chúng ta... Chúng ta đều có thể ở trong nhà này sao?"
"Một số người sẽ ở lại đây, những người còn lại thì sẽ đi theo ta vào bên trong."
Thôn Điền gia đã có thêm từng đợt người đi chuyển tới, Mai Kỳ vẫn luôn là người sẽ tiếp đãi những người mới đến kia, lúc đầu hắn cũng không quen thuộc với những chuyện này, đến bây giờ đã quen thuộc hơn rất nhiều, huống chi bây giờ còn có Điền Hồng Thảo giúp đỡ.
Lỗ Anh hung hăng véo một cái ở trên đùi của mình, "Là thật, đau quá!"
Đại Niên cũng đang rất ngơ ngác, hắn hoàn toàn không nghĩ tới thôn Điền gia trong tưởng tượng của hắn vậy mà có hình dáng như vậy.
Lỗ Anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn nắm lấy cánh tay của Đại Niên: "Đại Niên, Đại Niên... Đại Niên, cái kia... Ta nói cái kia..."
Đại Niên bị lay động, Bất đắc dĩ cũng nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì, thì nói thẳng, cái này là cái nào, ai mà có thể hiểu được rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì cơ chứ?"
Lỗ Anh trong ánh mắt đều tràn đầy sự kích động: "Đại Niên, ngươi còn nhớ những điều mà thần sứ đã nói lúc trước hay không? Nàng nói ta có thể mang người nhà của ta tới nơi này để ở, có phải ta cũng có thể dẫn nương của ta tới đây để ở hay không?"
Lúc trước Điền Đường nói những lời này, bọn họ đều cho là nàng đang uy hiếp, thậm chí Lỗ Anh còn quỳ xuống, hiện tại khi nhớ tới, những lời kia thực ra cũng không phải uy hiếp bọn họ, mà là lời nói thật lòng.
Tâm tình của Đại Niên cũng có chút hoảng hốt, người nọ thật lòng hy vọng bọn họ có thể trải qua những ngày tháng an ổn hay sao?
Mọi người ở thôn Điền gia đã sớm quen với việc trong thôn sẽ thường xuyên có người được đưa đến, lần này có đến 100 người tới, rất nhanh các thôn dân khác cũng đã tiến lại chỗ bọn họ để chào hỏi, hoặc là nhìn xem có cái gì cần hỗ trợ bọn họ hay không.
Trong đó còn có một ít là nhóm tù binh đã đến thôn Điền gia sớm hơn một chút.
Những tù binh này trên người phần lớn sẽ có những vết thương tích, sau khi bọn họ đến thôn Điền gia được vài ngày, rất nhiều người có lẽ sẽ hồi phục được rất chậm, nhưng cũng có một số người đã khôi phục lại như bình thường.
Lỗ Anh cùng với Đại Niên đều là binh lính áp giải tù binh, bọn họ so với tù binh tất nhiên sẽ là hai sự tồn tại trái ngược nhau, nhưng hai người bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, trên đường tới đây thái độ của bọn họ khi đối đãi với tù binh vẫn luôn rất ôn hòa.
Những người tù binh khi được đưa đến đây và những thôn dân ở nơi đây khi gặp hai người bọn họ, vẻ mặt của họ cũng ít nhiều có chút cứng đờ, nhưng dưới sự thúc giục của người ở bên cạnh, họ vẫn mỉm cười với hai người bọn họ một cách khá miễn cưỡng, sau đó cũng xoay người đi giúp đỡ những người khác cùng nhau làm việc.
Cũng có người vừa đến để nhận ra người đang ở trước mặt.
"Lý thúc, thân thể của ngươi đã đỡ hơn hay chưa?"
"Tốt rồi, tốt rồi, có cơm để ăn, còn có thể không tốt hay sao?"
"Tam Đản, ngươi là Tam Đản sao, lúc trước không phải ngươi nói sắp chết sao, ngươi đã sống lại rồi à?"
"Ta..."
"Vương Tam Đản! Ngươi mau đi làm việc của ngươi đi, mau đi đi, đừng ở chỗ này mà vướng bận, thân thể của ngươi bị người ta đụng một cái là có thể ngã ngay, đến lúc đó nếu như ngươi bị ngã hỏng, Bạch lão đại phu khẳng định cũng không có cách cứu ngươi."
Vương Tam Đản nghe bọn họ nói như thế, cũng không dám ở lại thêm nữa, đành phải đi ra bên ngoài, lúc đi được vài bước đã quay đầu lại nhìn, như thể là hắn lưu luyến đến mức không muốn rời đi.
Sau khi Vương Tam Đản rời đi, những người khác vẫn đang giúp đỡ làm việc.
"Cái này là chăn ở trong thôn, quần áo cũng là quần áo ở trong thôn, chỉ là tạm thời để cho các ngươi dùng đỡ, cần phải giữ cho kỹ, đừng làm bẩn hay làm rách."
"Ồ, ngươi đã bao lâu không được tắm rửa?"
“Đúng rồi, đúng rồi, các ngươi vừa tới nên cũng không hiểu, thôn Điền gia chúng ta không giống với những thôn khác, chúng ta đã có thần nữ che chở, thần nữ ở trên trời nhìn chúng ta, vậy sao chúng ta có thể nhếch nhác, luộm thuộm được?”
...

Bạn cần đăng nhập để bình luận