Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 425 -




Cơ hồ là Lý Nhị Trụ vừa dứt lời, trong đám người liền vang lên âm thanh tranh trước tranh sau kịch liệt.
Giá cả từ một ngày 15 đồng, đến một ngày 10 đồng, lại đến một ngày 5 đồng.
Càng về sau mức giá càng thấp.
Lý Nhị Trụ vẫn như cũ không có kêu dừng lại, tiếp tục ôm cánh tay chờ người ra giá càng thấp hơn.
“Ta, chỉ cần ngươi cho ta ăn ba bữa một ngày ta liền làm việc cho các ngươi.”
Lý Nhị Trụ cười duỗi tay, chỉ vào người ra giá đó nói: “Được, ngươi bước ra, ngoại trừ hắn còn có ai không?”
“Ta cũng có thể.”
“Ta cũng vậy!”
Trong đám người liên tục có người bước ra, đứng ở vị trí Lý Nhị Trụ chỉ định.
Lý Nhị Trụ chỉ vài người, lại hô lên nói với một hộ vệ: “5 người một tổ, ngươi dẫn bọn hắn đi làm việc, cần phải dám sát bọn hắn liên tục, phải làm xong hết việc rồi mới có thể nghỉ ngơi, làm xong việc có thể cho bọn hắn ăn một bữa cơm.”
“Đã biết.” Hộ vệ lập tức đáp ứng, trực tiếp mang theo người đi làm việc.
Hình thức 5 người một tổ đã rất quen thuộc ở trấn Thần Linh, chỉ là trấn Thần Linh có đại sảnh giao dịch, nội dung của công việc đều sẽ được ghi lại, huyện Dương Nam thì không có, cũng chỉ có thể để cho người ghi lại, cũng may những việc đó bọn họ đã làm rất nhiều lần, lần này lại tiến hành cũng không có gì quá khó khăn.
Thời gian ngắn ngủi vài phút, Lý Nhị Trụ liền chỉ ra 3 tổ đi làm việc.
Còn lại không ít bá tánh còn đang vây xem, nhưng bởi vì tiền công làm việc thật sự quá thấp nên biểu hiện do dự.
Tuy rằng tiền công thấp nhưng ít ra có cơm ăn, tóm lại so với cái gì thì cũng không tốt bằng cái ăn.
Lúc này sau một thời gian do dự, có một số người đã làm ra quyết định, lựa chọn đi làm việc, cũng có người sau một lúc do dự lại xoay người rời đi.
Sau đó một tổ lại một tổ người bị phân đi, người ở lại cũng càng ngày càng ít.
Một tổ cuối cùng chỉ có ba người.
“Không gom đủ 5 người sao?” Lý Nhị Trụ nhíu mày: “Như vậy không thể được, 3 người sao mà đủ?”
Ba người kia lập tức lộ ra vẻ mặt nôn nóng.
Đúng lúc này trong đám người có người lặng lẽ giơ tay: “Đại nhân, chúng ta có thể làm chứ?”
Lý Nhị Trụ còn chưa có lên tiếng, bên cạnh lên có người xen mồm vào.
“Nữ nhân xem náo nhiệt cái gì.”
“Đúng vậy, nữ nhân làm việc cái gì mà làm?”
“Các ngươi cũng đừng xem náo nhiệt.”
Lý Nhị Trụ ho khan hai tiếng, trừng mắt liếc nhìn mấy người đang nói chuyện, lại nhìn lại nữ nhân đã vất vả lấy hết can đảm lúc này lại đang có chút nhụt chí nói: “Các ngươi nghĩ kỹ chưa, công việc làm đường rất khổ cực?”
Mấy người không nghĩ tới còn có kinh hỉ như vậy, liên tục gật đầu: “Chúng ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta có thể làm.”
“Vậy thì tách ra đi.” Lý Nhị Trụ quay đầu lại, nói với một người đang ở trong khách điếm: “Ứng Liên, giao các nàng cho ngươi đi.”
Lúc này Ứng Liên mới đi ra, đứng thẳng tắp nhìn mấy người: “Yêu cầu của ta chính là người có đủ dũng khí, mặc kệ thân thể của ngươi cường tráng hay là gầy yếu, chỉ cần ngươi cảm thấy bản thân có thể làm việc liền đứng vào chỗ của ta bên này, ta không muốn nhìn thấy có người khóc chít chít rồi nói với ta bản thân không làm được.”
Nàng nói xong tất cả mọi người lẳng lặng nhìn nàng.
“Cái kia…” Lý Nhị Trụ nhịn không được lên tiếng: “Kỳ thật ngươi cũng không cần cứng rắn như vậy đâu.”
Ứng Liên liếc mắt nhìn hắn: “Nếu ta không như vậy thì đã sớm chết rồi.”
Lý Nhị Trụ bị lời nói của nàng làm nghẹn lại, lập tức trầm mặc không nói gì.
Điền Đường ngồi ở trong đại đường khách điếm chỉ nhìn không nói gì. Từ Triết ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng: “Thần sứ đại nhân, Ứng Liên nàng…”
“Nàng có suy nghĩ của chính nàng.” Điền Đường mỉm cười: “Ở lâu trong trấn Thần Linh ta cũng đã suýt quên mất, đây là thời đại vô cùng hà khắc với nữ nhân, Ứng Liên dựa vào bản thân tự đi lên, giống như nàng đã nói, nếu nàng không có dũng khí có lẽ nàng sẽ không gặp được ta, cũng sẽ không đi vào trấn Thần Linh, nàng rất quý trọng cuộc sống ở trấn Thần Linh, nàng cũng rất để ý những nữ nhân người bị vây trong khốn cảnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận