Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 816 -




Vệ Lương Tài hít một hơi thật sâu, nói ra điểm quan trọng nhất phía sau: “Nhưng cha, cho dù không có chuyện Thạch thúc, hoàng thượng cũng đã sớm kiêng kỵ Vệ gia chúng ta, chuyện của Thạch thúc thật ra không liên quan, nếu hoàng thượng muốn xuống tay với Vệ gia, không có chuyện này cũng có thể tìm lý do khác, nếu hoàng thượng đã không muốn xuống tay Vệ gia, chuyện của Thạch thúc sẽ không liên quan đến Vệ gia.”
“Vậy ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan hay không?” Vệ Kiến Đình lần đầu tiên nghe Vệ Lương Tài nói ra quan điểm như vậy, cũng là lần đầu tiên Vệ Kiến Đình không trách mắng hắn, vẫn bình tĩnh hỏi suy nghĩ của hắn.
Vệ Lương Tài lại do dự, do dự có nên nói ra suy nghĩ trong lòng hay không, nhưng nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Vệ Kiến Đình, hắn quyết định nói tiếp: “Hiện tại sẽ có liên quan.”
Nói xong, hắn dừng một lúc lâu mới nói tiếp: “Phủ Lâm Xuân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kẻ phản bội chính là Thạch thúc, sau khi hoàng thượng tỉnh lại lập tức đi đoạt lại phủ Lâm Xuân, nếu phái người Vệ gia tới, hoàng thượng cũng không yên tâm, vì vậy nhất định sẽ thu hồi một phần binh quyền của Vệ gia.”
Tư thế ngồi của Vệ Kiến Đình hơi thay đổi, đoan chính hơn trước một chút, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn trước.
“Còn có một khả năng,” Vệ Lương Tài nói cho Vệ Kiến Đình suy nghĩ trong lòng, “Có lẽ hoàng thượng sẽ phái cha đến phủ Lâm Xuân, đồng thời phái người trông coi, binh quyền cũng sẽ nằm trong tay của bên kia, lúc này cha chỉ có lựa chọn duy nhất là tấn công phủ Lâm Xuân và Thạch thúc, một khi thất bại, Vệ gia sẽ không thể trốn thoát, lúc đó hoàng thượng ra tay với Vệ gia, danh hính ngôn thuận, người trong thiên hạ cũng không nói nửa câu.”
“Ngươi nói không sai,” Trong mắt Vệ Kiến Đình hiện lên vài phần ý cười, “Bây giờ Thạch Hùng xảy ra chuyện, cho dù hoàng thượng muốn động thủ với Vệ gia, nhưng bởi vì Vệ gia chúng ta và Thạch Hùng đã lục đục từ lâu, nên nếu lấy lý do này để trở mặt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hoàng thất, nhưng nếu Vệ gia phạm sai lầm trước, hoàng thất sẽ tính sổ, nếu ngươi tính sổ, cho dù là đại thần khuyên răn cũng không thể nói 'không'.”
“Nhưng nếu hoàng thượng làm như vậy, trừ phi hắn hoàn toàn từ bỏ Vệ gia.” Vệ Lương Tài vội vàng nói, mặc dù hắn đoán trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng nếu thật sự phải đối mặt, hắn ta vẫn không thể tiếp nhận.
“Quân tâm khó dò,” Vệ Kiến Đình khẽ thở dài gật đầu, “Vậy cũng tốt, ngươi cuối cùng cùng trưởng thành, nếu như Vệ gia thật sự xảy ra chuyện...”
Vệ Lương Tài nhấp môi: “Cha, nếu hoàng thượng thật sự hạ tử thủ với Vệ gia, người có chấp nhận số phận không?”
Hắn bức thiết muốn biết cha mình sẽ lựa chọn như thế nào.
Tuy nhiên, Vệ Kiến Đình không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà hắn đứng dậy: “Ngươi trở về, lần nữa học thuộc tổ huấn Vệ gia, học thuộc rồi lại đến tìm ta.”
Trong nháy mắt Vệ Lương Tài hiểu ra Vệ Kiến Đình muốn đuổi người, theo bản năng nói một tiếng: “Cha...”
“Đi ra ngoài đi, đợi hoàng thượng tỉnh lại chúng ta sẽ nói mọi chuyện.” Vệ Kiến Đình nhìn Vệ Lương Tài đang ôm hộp, “Nếu hoàng thượng mạnh khỏe, nhiều khả năng Vệ gia sẽ bình an vô sự, đừng để ta thất vọng.”
Vệ Lương Tài mím môi, nhưng hắn đã biết ý của cha mình là gì.
Tổ tiên của Vệ gia từng nói, sẽ bảo vệ hoàng thất đến chết, với tính cách của Vệ Kiến Đình, trừ phi thực sự tuyệt vọng, còn không thì dù thế nào cũng sẽ đứng về phía triều đình, đây là điểm mấu chốt của hắn, cho đến khi điểm mấu chốt này bị phá vỡ hoàn toàn, hắn vẫn sẽ kiên định với nó.
Vệ Lương cúi đầu.
Chỉ trong nháy mắt, hắn hoàn toàn đưa ra quyết định.
“Cha, ta sẽ chăm chỉ nghiên cứu quyển sách này, hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành một vị danh tướng như người.” Vệ Lương Tài ôm chiếc hộp trong tay, trong đó chứa đựng những nỗ lực cả đời của Vệ Kiến Đình.
Vệ Kiến Đình đột nhiên giao tâm huyết của mình cho Vệ Lương Tài, điều đó cho thấy hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng triều đình vẫn chưa thực sự đi đến bước cuối cùng, trước khi hoàng thượng hoàn toàn trở mặt, hắn tuyệt đối sẽ không trở mặt trước.
Nhưng hắn vẫn hy vọng có cơ hội bảo toàn những người còn lại của Vệ gia và Vệ Lương Tài.
Đó là lý do tại sao hắn chọn đưa đồ cho Vệ Lương Tài vào lúc này.
Sau khi Vệ Lương Tài quay người đi ra ngoài, Vệ Kiến Đình nhìn bóng lưng hắn ta biến mất mới quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
“Thạch Hùng, tại sao lại là ngươi?”
...

Bạn cần đăng nhập để bình luận