Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 787 -




Trấn Thần Linh hiện nay đã giống như hình dáng ban đầu của nó, trước khi những người này đến trấn Thần Linh, thì đã có một số người chờ đợi ở khu vực dừng xe để sắp xếp chỗ ở thích hợp cho bọn họ căn cứ theo nhu cầu cá nhân hoặc gia đình.
Cùng lúc đó, một phong thư được đưa đến tay Điền Đường.
Bức thư chủ yếu nói về tình hình hiện tại của khu quặng sắt, bao gồm cả việc phân bổ nhân sự trong khu quặng sắt, những khó khăn mà họ có thể gặp phải và một số yêu cầu mà bọn họ cần.
Đêm đó, vào lúc mọi người đang ngủ say, Điền Đường click vào bản đồ của khu an toàn, ở khu vực trống xây dựng một ngôi nhà, đồng thời xây dựng một con đường bằng phẳng và rộng rãi.
Một nhiệm vụ mới có trên đại sảnh giao dịch, tất cả người dân ở trấn Thần Linh đều có thể tiếp nhận công việc đến khu quặng sắt để xây dựng đường xá và khai thác quặng sắt.
Sáng sớm hôm sau, những chiếc xe chở thực phẩm tươi khởi hành từ trấn Thần Linh được gửi đến khu quặng sắt.
Mà trong khu quặng sắt lúc này, từng căn nhà khang trang mới tinh đang được xây dựng.
La Điền Phú ngáp một cái đi ra khỏi phòng, liếc nhìn thấy căn nhà cách đó không xa, nheo mắt một lúc lâu với vẻ hoang mang.
Sau khi nhìn rõ ràng, hắn vô thức dụi mắt mãi cho đến khi mắt đau mới thôi.
"Qủy! Quỷ!!!" La Điền Phú sợ hãi liền quay đầu bỏ chạy trở lại, không cẩn thận chân giẫm phải đá vô ý ngã xuống, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đứng dậy và chạy sang một hướng khác.
Chạy được một đoạn, hắn ta nhìn thấy ở bên kia cũng có ngôi nhà tự xây dựng lên liền trợn tròn mắt kinh ngạc, rồi ngã quỵ ngay tại chỗ.
“Ta cứ tưởng là ai? Thì ra là La quản sự, ngươi nhìn thấy cái gì mà hoảng sợ bỏ chạy như vậy?" Lý Nhị Trụ đứng cách đó không xa, nhìn La Điền Phú ngã trên mặt đất cười ha hả nói.
"Cái kia. . . Cái kia. . ." La Điền Phú nghe được giọng nói Lý Nhị Trụ, hắn tựa hồ như tìm được chỗ tựa, lổm nhổm từ dưới đất bò dậy, loạng choạng ngồi xổm sau lưng Lý Nhị Trụ. "Lý đại nhân, là quỷ, quỷ đang xây dựng nhà. Là quỷ a...!!!"
Giọng nói của La Điền Phú đứt quãng, thậm chí có thể nghe thấy hắn ta đang run rẩy.
“La quản sự.” Lý Nhị Trụ quay đầu lại, hơi cúi người xuống: "Tục ngữ có câu 'Cả đời không làm chuyện xấu? Nửa đêm không sợ ma gõ cửa'. La quản sự bây giờ rất sợ hãi, chẳng lẽ ngươi đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi? A? Có phải hay không ngươi sợ bóng đêm? Phải không? Hay là quỷ đến tính toán với ngươi sao?"
Hiện giờ trời chưa sáng, chỉ có ánh đèn mờ từ xa chiếu tới, Lý Nhị Trụ quay lưng về phía ánh sáng, khi hắn cúi người nhìn La Điền Phú, sắc mặt tựa hồ tối sầm lại, trên mặt thoáng hiện lên một tia kỳ dị.
La Điền Phú ngẩng đầu, liền vội vàng ôm đầu: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta không nên tham lam như vậy, đều là lỗi của ta, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không có làm. Tiền ta đều không muốn, đều cho ngươi hết, cầu ngươi tha mạng, tha mạng cho ta a!!!”
Hắn cuộn tròn người lại như một quả bóng, nhìn xung quanh vì sợ bị chú ý.
Lý Nhị Trụ khinh bỉ "chậc" một tiếng, nhìn La Điền Phú: "Ta còn tưởng rằng lá gan ngươi to như vậy, ai ngờ lại bị quỷ dọa thành như vậy, ngươi tự cho rằng ngươi một mình giấu hết vàng bạc sao? Loại đồ vật này tùy tiện lục soát một chút là được đúng không?”
"Lý Đại nhân, cầu đại nhân đem con quỷ kia mang đi, nô tài cầu xin đại nhân, nô tài liền đem hết tiền đưa cho đại nhân.” La Điền Phú nghe Lý Nhị Trụ nói liền liên tiếp cầu xin.
“Qủy cái gì…". Lý Nhị Trụ ôm cánh tay.
Lý Nhị Trụ vội vàng đứng thẳng lên, cười nói: "Ta biết, ta sẽ không nói nhảm, nguyên nhân chính là cái tên này nhát gan như vậy, ta còn chưa nói gì đâu. Hừ, chưa gì đã bị dọa sợ tới mức tè ra quần thế này, nhưng động tác của thần nữ thực sự hoạt động rất nhanh. Rất nhiều ngôi nhà đã được xây dựng ở vùng lân cận, hẳn là trong đêm nay những ngôi nhà này liền có thể hoàn toàn xây xong đi?"
“Bình thường mà nói thì tầm mười hai canh giờ là hoàn thành xong." Lâm Thành Phúc nói, ánh mắt hắn rơi vào lối vào hầm mỏ cách đó không xa.“Đường chính nơi đó cũng đã sửa xong,hôm nay hoặc ngày mai,đại khái có bá tánh trấn Thần Linh tới sửa”

Bạn cần đăng nhập để bình luận