Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1067 -




Hạ Tùng Dương ngẩng đầu lên: “Thật sao?”
Đối phương cúi đầu hô to, “Tướng quân, thiên chân vạn xác, cho nên phủ Lâm Xuân này thật sự có thần tiên sao?”
Chỉ trong nháy mắt, hô hấp Hạ Tùng Dương dồn dập hơn một ít, hắn vội vàng đưa tay: “Ngươi xuống đây, bản tướng quân muốn tự mình đi lên nhìn xem!”
Đối phương nhanh nhẹn bò xuống, cùng những người khác chống đỡ cây cột, trong mắt còn mang theo sự vui sướng cùng kích động khi nhìn thấy sự vật mới mẻ, “Tướng quân, ngài cẩn thận một chút, phòng ở ngay hướng đó, ngài chỉ cần nhìn qua bên kia là có thể nhìn thấy.”
Hạ Tùng Dương xụ mặt gật đầu, nhìn cây cột, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, quay đầu nhìn mấy người khác: “Cung tiễn chuẩn bị, thay bản tướng quân thủ, bất luận kẻ nào có động tác gì, giết chết bất luận tội!”
“Vâng!” Mấy cung tiễn đứng thủ lập tức đều có chuẩn bị, kéo căng dây cung.
Hạ Tùng Dương lại xác nhận một bên, sau khi tin chắc không có vấn đề gì, cởi áo giáp cồng kềnh trên người ra, ôm chặt cây cột leo lên, vừa leo còn phải vừa chú ý có người động tay động chân hay không.
Cũng may hắn an toàn đến đỉnh cột.
Sau khi ôm vững, Hạ Tùng Dương theo phương hướng binh lính lúc trước nhìn ra xa, ngay từ đầu còn không tìm thấy xem rốt cuộc nơi nào mới đúng, nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền tập trung rơi vào một điểm nào đó, hơn nữa mang theo ánh mắt tràn đầy không thể tin được.
Hắn còn cẩn thận xác nhận lại lần nữa, phía dưới đúng là một mảnh trống không, không chỉ như thế, ở bên trong còn có rất nhiều cao ốc vượt xa sự tưởng tượng của hắn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy thân ảnh bá tánh lui tới lui đi, tuy rằng đều từng điểm nhỏ mơ hồ, nhưng hắn đúng thật có thể thấy được những bá tánh này ở bên trong sinh hoạt vô cùng an bình.
Tình huống thành Thần Linh so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Thẳng đến khi xuống dưới, đáy lòng hắn vẫn còn cảm thấy khiếp sợ vì tình huống trong thành Thần Linh.
Một lúc lâu sau, hắn mới thu thập tốt tâm tình trở về.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của Nhân Vương, Hạ Tùng Dương trịnh trọng trả lời: “Bệ hạ, sự tồn tại của thành Thần Linh giống như một thế ngoại đào nguyên chân chính…Không…là nơi còn tốt hơn so với thế ngoại đào nguyên, thậm chí thế ngoại đào nguyên khiến người ta sinh lòng hướng tới cũng không bằng 1 phần 2 thành Thần Linh.”
Nhân Vương bỗng dưng đứng lên: “Thật sự có phòng ở trên không?”
Hạ Tùng Dương gật đầu: “Vâng, thần tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn chính xác!”

“Thiên chân vạn xác, quả nhiên là thiên chân vạn xác…” Nhân Vương nắm chặt tay, trên mặt mang theo kích động cùng hưng phấn rõ ràng.
Không chỉ có hắn, những người đứng xung quanh bao gồm cả Hạ Tùng Dương cũng vui mừng hiện rõ trên mặt.
Tồn tại của Thần Linh đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ không giống nhau, nhưng mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ là cái gì, thần linh chính là thần linh, là tồn tại cường đại ai cũng không thể thay thế.
Cho nên bây giờ dù hoàng quyền tối thượng, hoàng đế cũng chỉ dám xưng mình là ‘Thiên tử’.
Sau khi Nhân Vương kích động, lập tức nín thở, còn gọi người kéo Lý Nhị Trụ ra ngoài, chỉ để một mình Hạ Tùng Dương ở lại trong phòng.
Hạ Tùng Dương biết Nhân Vương chắc chắn có chuyện muốn nói, im lặng chờ phân phó.
Một lúc lâu sau, Nhân Vương đứng lên đi tới trước mặt Hạ Tùng Dương, thấp giọng gọi: “Hạ ái khanh.”
“Có thần.” Hạ Tùng Dương vội vàng đáp.
“Hạ ái khanh cho rằng hiện giờ thần linh hiển linh rốt cuộc là vì ai?” Nhân Vương nheo mắt lại.
Trong lòng Hạ Tùng Dương run lên, trong nháy mắt đoán ra cảnh giác trong lời nói Nhân Vương.
Hôm nay thiên hạ chia làm ba phần, có ba vị ‘Hoàng đế’, dân gian đều nói ‘Thiên mệnh sở quy’, từ khi thiên hạ sụp đổ cho đến bây giờ đã trọn vẹn qua mấy chục năm, cũng không có bất kỳ tin tức nào có liên quan đến thần linh đi ra, hiện tại đột nhiên xuất hiện, gần như đang cố biểu thị cái gì đó.
Nghĩ vậy, Hạ Tùng Dương há miệng muốn nói.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Nhân Vương đã ngăn hắn lại: “Hạ ái khanh, trẫm bảo ngươi lưu lại là muốn nghe lời nói thật của ngươi, ngươi chỉ cần ăn ngay nói thật, không cần thổi phồng, trẫm muốn nghe lời nói thật.”
Hạ Tùng Dương ngẩng đầu cẩn thận nhìn thoáng qua.
Nhân vương chắp hai tay sau lưng: “Ngươi ở bên cạnh trẫm nhiều năm, chắc hẳn đã biết tính cách trẫm, việc này có liên quan trọng đại, một mực thổi phồng chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt, ngươi ăn ngay nói thật, mặc kệ nói cái gì, trẫm cũng sẽ không trách tội.”
“Bệ hạ…” Hạ Tùng Dương suy nghĩ thật lâu, chắp tay nói, “Thần cho rằng hôm nay thần linh xuất hiện, cũng không hướng về một kẻ nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận