Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 610 -




Mọi người trò chuyện rất sôi nổi.
Một lúc lâu sau, Lâm Thành Phúc nhìn quanh bốn phía: “Một thời gian không trở về, vừa trở về suýt chút nữa đã không nhận ra đây là trấn Thần Linh, huyện Dương Nam chắc chắn đã không còn, ta còn kịp nhìn phủ Lâm Xuân nhập vào Trấn Thần Linh sao?”
Mọi người giật mình, rồi đồng loạt cười đáp lại Lâm Thành Phúc.
“Vẫn kịp, đương nhiên vẫn kịp!”
“Tốt hơn là đến sớm, ngươi trở về rất đúng lúc!”
“Còn không phải là đang chờ ngươi sao?”

“Đại nhân, hình như Mã Thái đã phát hiện ra gì đó nên gần đây đã bắt đầu điều tra chuyện của Lưu Tam.”
“Sao cơ?” Thạch Hùng đứng dậy: “Ngươi chắc chứ?”
“Vâng, thuộc hạ chắc chắn.” Người nói chuyện lập tức gật đầu: “Thuộc hạ phát hiện ra dường như Mã Thái đang điều tra Lưu Tam nên đã thử liều một phen. Có vẻ như Mã Thái bắt đầu nghi ngờ kể từ khi sai Lưu Tam gửi thư.”
“Lần gửi thư cho Triệu Đồ?” Thạch Hùng nhanh chóng nhớ lại nội dung lá thư của đối phương.
“Đúng vậy, chính là lá thư đó.” Thuộc hạ lại gật đầu: “Thuộc hạ nghĩ bởi vì Mã Thái đã phát hiện ra lần đó Lưu Ba đã không tự mình gửi thư nên không tránh khỏi hoài nghi, nhưng lại vì không có chứng cứ xác thực xác minh cho nên chỉ có thể điều tra trước đã, chờ thu được chứng cứ chính xác rồi mới trao đổi với đại nhân.”
Thạch Hùng nheo mắt lại, đã nhớ lại chuyện trong quãng thời gian đó.
Lúc trước sau khi lá thư này được gửi tới trấn Thần Linh, Thạch Hùng đã gián tiếp biết được chuyện này từ miệng của Lý Nhị Trụ. Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ được giải quyết chu toàn, nhưng nào có ngờ rằng sau khi thư được gửi tới thì bên kia trực tiếp cho người gửi tới mười cân lương thực luôn.
Lương thực vừa mới được đưa đến tay Văn Bình, hắn ta lập tức giận tím mặt, ra lệnh cho người đi đến huyện Lâm Khê, đích thân áp giải Triệu Đồ về phủ Lâm Xuân.
Nhưng phủ Lâm Xuân còn chưa phái người đi đã lại có thêm mười cân lương thực được đưa tới.
Ngày thứ ba cũng thế.
Văn Bình lòng đầy hoang mang trước việc này, muốn nhìn thử xem ý đồ của Triệu Đồ rốt cuộc là gì nên người sắp được cử đi lại hoãn lại.
Mười ngày sau, kèm theo mười cân lương thực được đưa tới vẫn là một phong thư của Triệu Đồ. Trên thư viết rõ rằng hiện giờ huyện Khê Lâm thu hoạch không tốt, bá tánh khốn khổ, nhưng y vẫn cố tìm cách mỗi ngày tích cóp ra mười cân lương thực và cho người đưa tới.
Trên thư còn biết nếu Văn Bình phái người qua đó thì chỉ sợ sau này sẽ không có mười cân lương thực mỗi ngày nữa.
Chuyện đã đến nước này rồi, mục tiêu ban đầu của lá “thư đe dọa” để uy hiếp đối phương đã hoàn toàn đổi chiều.
Dựa theo lá thư Triệu Đồ viết, mười cân lương thực mỗi ngày này đều là do y vất vả lắm mới lấy được, nếu Văn Bình không cử người đi thì mười cân lương thực này vẫn như cũ đúng hạn mà tới, còn nếu hắn ta nhất quyết muốn cử người đi thì lương thực này, một nắm hắn ta cũng đừng mơ tưởng đến.
Rốt cuộc muốn lương thực hay huyện Khê Lâm, quyền quyết định nằm trong tay Văn Bình, nhưng lựa chọn như vậy đối với Văn Bình mà nói cũng đồng thời là sự uy hiếp.
Suy nghĩ kĩ càng xong Văn Bình quyết định tạm thời án binh bất động như cũ.
“Bá tánh dựa theo ý trời mà kiếm sống, phủ Lâm Xuân thu hoạch như thế nào, Văn đại nhân đã rất rõ rồi nhưng có điều đối lập lại là huyện Khê Lâm thu hoạch cũng không kém chút nào.” Lúc biết tin, Lý Nhị Trụ đang an vị trong doanh trướng của Thạch Hùng: “Dù sao hắn ta cũng là tri phủ của phủ Lâm Xuân, khi đối mặt với bá tánh thì thể diện là rất cần thiết. Một khi tiếp nhận huyện Khê Lâm thì chắc chắn hắn phải lo cho kế sinh nhai của bá tánh huyện Khê Lâm. Hơn nữa mùa đông đang đến gần, lúc này muốn nắm giữ toàn bộ huyện Khê Lâm trong tay thì thật sự không đáng, còn chẳng bằng giữ lại Triệu Đồ, chờ sang năm thu hoạch tốt thì lại tính bàn tính khác.”
“Các ngươi thực sự không lo lắng sao?” Lúc ấy Thạch Hùng vẻ mặt tràn đầy sự tò mò hỏi: “Kế hoạch như vậy có thể xem như một mũi tên trúng hai con chim nhạn đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận