Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 591 -




Không lâu sau, Du Ninh và Du Ý đến, hai người đi ra khỏi thang máy.
"Oa, cuối cùng nơi này cũng có dáng vẻ hiện đại!" Du Ý vui vẻ nói.
"Làm sao hai người......" Điền Đường muốn hỏi hai người trao đổi với mình như thế nào, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì, ánh mắt cười như không cười của Du Ninh khiến nàng ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Ta quên mất thân phận hai người."
Du Ninh và Du Ý vốn không phải người của trấn Thần Linh, các nàng là NPC nên coi như là thuộc về hệ thống, với năng lực của hai người bọn họ, ngược lại giao tiếp bằng giao diện thông tin như vậy thì càng dễ dàng.
Du Ninh mỉm cười giơ tay lên, khẽ xoa tóc Điền Đường: "Đêm qua lúc thứ này xuất hiện thì ta đã phát hiện, chỉ là vẫn không thấy ngươi thông báo, hôm nay ngươi ở nơi này nên bọn ta đã cố ý tới đây."
Điền Đường mờ mịt nhìn hai người.
"Ngươi đừng quên bọn ta là NPC." Du Ninh nói xong rồi chỉ vào bức rèm giám sát cách đó không xa: "Mỗi ngày tường giám sát hiển thị quá nhiều hình ảnh, một mình ngươi chỉ sợ nhìn không kịp, đưa số liệu của bọn ta kết nối với tường giám sát, để bọn ta có thể giúp ngươi giám sát mọi chuyện phát sinh trong trấn Thần Linh. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai ta sẽ liên lạc với ngươi bất cứ lúc nào."
"Nhưng thân phận của hai người không liên quan gì đến chuyện này." Điền Đường nhíu mày: "Theo lý mà nói, các ngươi có thể không làm chuyện này, không phải sao?"
"Bọn ta đều chủ động đưa tới cửa rồi mà ngươi còn định đuổi chúng ta ra ngoài sao?" Du Ý để tay ra sau lưng, hơi nghiêng người nghiêm túc nhìn Điền Đường.
Điền Đường lắc đầu: "Không phải tính như vậy, ta biết các ngươi rất lợi hại, cũng biết các ngươi có thể làm tốt chuyện này, nhưng chuyện giám sát quả thật không liên quan gì đến các ngươi cả. Các ngươi là NPC, nhưng lượng dữ liệu lưu trữ cũng không phải là vô tận, mỗi ngày lọc xem nội dung giám sát, với các ngươi mà nói hẳn cũng là gánh nặng chứ?"
Nàng vừa nói, vừa nghiêm túc nhìn hai người.
"Nhưng có chúng ta giúp ngươi, trấn Thần Linh cũng có thể phát triển tốt hơn." Du Ninh nói.
"Mặc dù là như thế, nhưng ta vẫn không muốn làm như vậy, có lẽ các ngươi hỗ trợ giám sát sẽ giúp cho trấn Thần Linh ít xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng..." Điền Đường ngẩng đầu, thần sắc càng thêm nghiêm túc: "Nhưng ta đã làm được rất nhiều việc trong khả năng của ta, ngoại trừ sinh lão bệnh tử đều là quy luật tự nhiên của đời người, ta có thể thay đổi thế cục thiên hạ, giúp cho càng nhiều bá tánh an cư lạc nghiệp..."
Điền Đường nói xong, nàng đột nhiên hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nhưng ta không cần phải chịu trách nhiệm toàn bộ cuộc sống của mọi người."
Điền Đường lại dừng một chút: "Nói như vậy có vẻ rất vô tình.”
Sau khi cúi đầu rồi ngẩng lên, ánh mắt của nàng càng thêm kiên định: "Nếu ta đã muốn thiên hạ, vậy thì trách nhiệm của ta cũng là thiên hạ, nhưng ta cảm thấy ta đã làm hết sức, ta vẫn luôn suy nghĩ vì bá tánh, lo lắng bá tánh, tạo cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp hơn. Những điều ta đều nên làm đều là những trách nhiệm ta phải gánh vác khi có được thiên hạ, mà các ngươi không cần phải đánh đổi vì nó."
Dứt lời, Du Ninh và Du Ý đều có chút sững sờ.
Ngược lại, Điền Đường nói chậm lại, cười nhìn về phía hai người, nghiêng đầu: "Các ngươi chỉ là giáo viên tiểu học và bác sĩ nhi khoa mà thôi, không phải sao?"
Trong mắt nàng, Du Ninh và Du Ý đều là những người sống, chứ không phải NPC lạnh như băng, những gì nàng có thể làm cũng chỉ là không coi các nàng là công cụ đơn giản mà thôi.
"Ngươi đúng là......"
Ánh mắt Điền Đường dừng trên người hai người, trên mặt nàng vẫn mỉm cười như cũ.
"Thật sự rất ngoan nha." Du Ý cũng xoa xoa tóc Điền Đường, dùng ngữ khí dỗ dành trẻ nhỏ mà nói chuyện.
Điền Đường theo bản năng giơ tay lên, đè mái tóc bị vuốt rối của mình.
Du Ninh và Du Ý nhìn vẻ mặt mờ mịt của Điền Đường, đồng thời bật cười thành tiếng.
Rất nhanh liền biến thành ba người nhìn nhau mỉm cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận