Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1205 -




Chương 1205:
Nói thì nói vậy nhưng khi nhìn thấy thái độ của nương của Hồng Nhi và đối phương, dù sau khi Hồng Nhi gặp được người rồi có thể hiện ra vẻ không tình nguyện thì cũng có thể bị thuyết phục một cách nhanh chóng, sau đó mặc y phục đỏ thẫm chuẩn bị được gả đi.
“Nếu chưa gặp qua thì, không phải trước đây ta đã nói là sẽ tìm cho ngươi một nam nhân tốt sao, trước khi rời khỏi phủ ta không nghĩ lại gấp tới vậy nên không tìm ngươi ngay, đúng lúc lần này gặp nhau rồi, ngươi có muốn đi theo ta không?” Điền Cúc Hoa chủ động nói.
Nàng không quản được tất cả mọi người trong thành Thần Linh, nhưng ít ra nàng có thể giúp đỡ những người mà nàng quen biết.
Lời của nàng vừa được thốt ra, nam nhân đối diện lên tiếng trước: “Tiểu cô nương nhỏ tuổi, bá tánhg nói cái gì vậy?”
Điền Cúc Hoa nhìn thẳng đối phương: “Hài tử nhà ngươi trước đây nghịch ngợm, bị thương ở chỗ nào? Nếu đã muốn ngay thẳng thì cứ ăn ngay nói thật đi, nếu Hồng Nhi bằng lòng thì ta chắc chắn sẽ không nói nữa, nhưng nếu Hồng Nhi không muốn thì mối hôn sự này cứ thế hủy đi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đối phương hừ một tiếng: “Hôn nhân là chuyện lớn, ắt hẳn phải theo lời phụ mẫu, lời bà mối, không phải chuyện cho người ngoài như ngươi xen mồm vào.”
“Ta chỉ hỏi tiểu hài tử nhà ngươi bị thương ở đâu thôi mà, không phải nói là vết thương nhỏ hay sao? Sao lại không dám nói thế?” Điền Cúc Hoa hỏi liên tiếp hai câu.
Lúc này Hồng Nhi cũng đã nhận ra điểm không thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn nương của nàng: “Nương, người nọ rốt cuộc có vấn đề gì thế?”
Sắc mặt của nương của Hồng Nhi có hơi khó coi, vốn không nghĩ sẽ nói ra, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm của Hồng Nhi đành thấp giọng chậm rãi nói: “"Cái này... cũng chỉ bị hỏng một con mắt mà thôi, cũng chỉ vì nghịch ngợm nên mới bị thương, sau này muốn sinh hài tử, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Hồng Nhi lập tức trợn tròn mắt, nháy mắt đã ngập nước hét lớn: "Ta không xuất giá, nương, ta sẽ không xuất giá."
"Ngươi, sao bị sao thế? Không phải chỉ là một con mắt thôi sao, một mắt còn lại vẫn có thể sử dụng được, nhà bọn họ có điều kiện tốt như thế, ngươi kết hôn rồi sống một cuộc sống bình thường có gì không tốt chứ, ngươi đây là muốn nương của ngươi bị tức chết đúng không!” Nương của Hồng Nhi cũng lớn tiếng lại.
“Ta chính không muốn xuất giá, dù thế nào ta cũng không muốn.” Hồng Nhi thẳng thắn đáp lại.
Sắc mặt của nam nhân đối diện đã trở nên ngày càng khó coi, đột nhiên đứng phắt dậy nói: “Không cưới thì không cưới, hài tử nhà ta thì ta thương, lôi chuyện này ra nói làm gì, ta còn tưởng ngươi sống trong phủ của tri phủ chắc có lẽ sẽ rất hiểu chuyện nhưng kết quả thì ngươi căn bản cái gì cũng không biết, ngươi không cần, chúng ta cũng không thiết tha đến mức đó.”
Nói xong, đối phương xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Điền Đường đứng dậy, lúc đối phương quay đầu lại thì nhìn thẳng đối phương, thản nhiên nói: “Lúc ngươi rời đi, còn có vài chuyện còn nói không rõ.”
Nam nhân cười lạnh: “Chẳng lẽ đây không phải chuyện của nhà này sao? Nhi tử của ta ngoan ngoãn, còn rất chăm chỉ làm việc, biết đọc sách, lấy một người xuất thân là nha hoàn không thiệt thòi hay sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà khinh thường nhi tử của ta?”
Điền Đường lắc đầu: “Bây giờ ngươi tức giận như vậy cũng nên biết chuyện đến nước này rồi là vì ngươi không đủ thẳng thắn thành khẩn, chứ không phải do Hồng Nhi không nói lý. Vốn dĩ nàng không biết tình huống của nhi tử nhà người nên lúc nãy mới tức giận như vậy. Có lẽ vì khi còn nhỏ đã ngoài ý muốn mà hỏng một con mắt nên ai cũng không để hắn vào mắt nhưng lúc ngươi gặp mặt đối tượng, còn giấu diếm chuyện này, vậy người khinh thường hắn nhất chẳng lẽ không phải là ngươi hay sao?”
“Ngươi có ý gì? Ngươi đây đang nói là ta sai sao?” Nam nhân bất mãn, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.
“Thành hôn vốn là một chuyện tốt, quan trọng là ngươi tình ta nguyện.” Đường Điền ngẩng đầu nhìn y: “Bây giờ ngươi cứ muốn giấu đi tình hình thực tế của nhi tử ngươi như vậy, trước mắt để cho Hồng Nhi gật đầu trong lòng đã, sau này lúc gặp lại, có thể nàng sẽ có chút bất mãn nhưng dưới sự khuyên bảo nhiệt tình của các ngươi, có lẽ cuối cùng nàng vẫn sẽ đồng ý. Thật ra chút rào cản này không dễ để phá bỏ, cho dù Hồng Nhi có chịu gả qua, loại chuyện giấu diếm này sẽ tồn tại ở đáy lòng nàng, cuối cùng liệu hôn nhân của bọn họ có thực sự hạnh phúc hay không? Ngươi có thật sự suy nghĩ vì nhi tử của mình không thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận