Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 577 -




Nhiệm vụ mới vừa được đưa ra, rất nhanh liền có người đã đăng ký tham gia, những người đăng ký lần này hoàn toàn khác với những người tham gia kỳ thi tuyển dụng của nhà máy.
Phương Thành Mộc cũng nằm trong số đó.
Hắn là người của trấn Phong Thu, sau khi thôn Điền gia trở thành trấn Thần Linh, người nhắc đến thôn Điền gia này càng ngày càng ít, huống chi là trấn Phong Thu.
Cho dù ngoại trừ người dân có nguyên quán là trấn Phong Thu ra, sợ là rất nhiều người cũng không biết có một chỗ như vậy, ngay cả nhà ở tại nguyên quán trấn Phong Thu, hay người ở trong khu vực cũng không biết nơi này từng là trấn Phong Thu.
Phương Thành Mộc đến từ trấn Phong Thu, hắn vẫn nhớ về trấn Phong Thu, nhưng lại rất ít khi nhắc đến trấn Phong Thu với người khác, không phải là không muốn, mà là quá xấu hổ.
Người dân của trấn Phong Thu là một trong những người đầu tiên được đưa đến sống ở trấn Thần Linh, hiện tại, hầu hết bọn họ đã vượt qua kỳ thi và vào nhà máy, nếu không thì sẽ vào đội bảo vệ, mà hắn còn là một trong số ít người không vào được nhà máy hay đội bảo vệ.
Hắn có thể tự trồng cây, chặt cây, làm một số đồ đạc đơn giản, chỉ cần nói về cây cối là đều có thể nói được, nhưng hơi ngốc, vừa mới đọc nội dung ở trong sách là đã mơ màng muốn ngủ rồi.
Nhiều lần hắn có nghĩ đến việc học đọc, nhưng chưa đọc được hai dòng thì đã ngủ quên.
Nhưng hắn cũng cố gắng dùng đầu treo trên xà để đâm vào mông mình, nhưng ngoài việc khiến mình bị thương khắp người, thì hắn cũng chỉ học được Triệu Tiền, Tôn Lý và Vương Đinh Điền, mỗi lần hắn mở sách giáo khoa ra thí vẫn luôn là cùng một trang, sau đó hắn mới phát hiện, đó là do hắn vốn không muốn đi học.
Nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, hàng ngày ngoại trừ đi làm đường, hắn cũng sẽ dành rất nhiều thời gian để học tập, sau một thời gian dài, tuy rằng điểm số vẫn là giống như trước, nhưng có một số việc đã nhìn thấy rất nhiều, tự nhiên là sẽ nhớ kỹ ở trong đầu.
Kỳ thi tuyển dụng lâm trường được tổ chức trong một phòng học lớn, Phương Thành Mộc ngồi ở trong phòng thi, cầm bút nhìn xung quanh, thấy nhiều người cũng bối rối như mình thì trong lòng hắn mới an tâm phần nào, sau đó là dồn hết tâm trí vào bài thi.
Cho dù như thế nào thì hắn phải vượt qua được điểm sàn của kỳ thi lần này.
Chỉ là đạt tiêu chuẩn mà thôi, chỉ cần hắn thi đậu, tuyển dụng của Lâm trường sẽ căn cứ vào năng lực của hắn mà sắp xếp, cho dù thành tích trình tự của hắn như thế nào, hắn nhất định sẽ thi đậu!
Một kỳ thi kéo dài nửa tiếng đồng hồ, ngoại trừ vài phút đầu tiên có chút lúng túng, sau đó Phương Thành Mộ đều giải đáp nghiêm túc. Hắn bắt đầu suy nghĩ về những nội dung gì mà giáo viên đã nói ở trong lớp trước đó, sau khi suy nghĩ nhiều lần, một số câu hỏi ở trong đó đã nghĩ ra được đáp án.
Sau kỳ thi, Phương Thành Mộc trở về nhà, đứng ngồi không yên, ngay cả đến việc ăn cơm cũng không cảm thấy ngon.
Kết quả thi sau một ngày sẽ có, cho nên vào sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, hắn đã ra ngoài, bước nhanh đến bảng thông báo của trường.
Lúc này kết quả kiểm tra còn chưa được đăng lên, cho nên hắn mới tuỳ tiện tìm một góc ngồi nào đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu chờ kết quả đi ra.
Sau đó, mọi người cũng lần lượt đến, mà những người biết Phương Thành Mộc thì cũng ngồi ở bên cạnh hắn và trò chuyện, nhưng tâm tư của bọn họ đều tập trung vào kết quả kiểm tra vẫn chưa được công bố, lúc bọn họ nói chuyện với nhau thì cũng là ông nói gà nàng nói vịt, cũng không biết đối phương đang cái gì, sau đó chỉ đành chuyển sang một chủ đề khác.
7h30 sáng, một bóng người từ trong trường bước ra, người nọ không thèm nhìn những người đang đợi ở bên ngoài trường mà trực tiếp dán bảng điểm ở trong tay lên bảng tin, sau đó ngáp một cái rồi quay về trường.
Những người chờ ở cửa nhìn nhau, lập tức chạy lên kiểm tra.
Phương Thành Mộc nằm trong số đó.
Hắn đã biết được điểm của mình, vì vậy thay vì nhìn từ trước ra sau, hắn lại tìm tên của mình từ dưới lên, sau khi tìm kiếm một chút thì đã thấy ra tên mình cũng nằm ở trong đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận