Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 588 -




Điền Đường lặng lẽ thưởng thức trong chốc lát, chợt bừng tỉnh khi bên tai truyền đến tiếng nghị luận sôi nổi của bá tánh.
Trong đám người đang tụm năm tụm bảy vây xem đó, nàng còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Có lẽ nhận là bên này Điền Đường đã mở cửa sổ ra nên có người quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Điền Đường mỉm cười, gật đầu với đối phương, sau đó mới đóng cửa sổ lại.
Sau khi rửa mặt xong thì Điền Đường xuống lầu. Khi gặp được bá tánh nào nàng còn chào hỏi mọi người, bọn họ rất nghiêm túc hỏi về chuyện lâu đài trên không. Điền Đường chỉ nói rằng từ nay lâu đài trên không sẽ tồn tại ở trấn Thần Linh, không trực tiếp trả lời về chuyện của thần nữ.
Đợi đến khi nàng đi đến trấn nhỏ thì thấy một đám người đã đợi sẵn ở đó.
“Thần sứ đại nhân.”
“Không có chuyện gì đâu, các ngươi cứ theo việc của mình đi, không cần để ý tới nó. Sự xuất hiện của nó sẽ không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt hằng ngày ở trấn Thần Linh, cuộc sống của mọi người vẫn sẽ tiếp diễn như bình thường.” Điền Đường tạm thời vẫn chưa biết lâu đài trên không còn có công năng gì, nhưng nếu nói sự xuất hiện của nó đối với trấn Thần Linh có mang đến thay đổi nghiêng trời lệch đất hay không thì hoàn toàn không có khả năng.
Dù sao sinh hoạt hiện tại của trấn Thần Linh đã phát triển nhanh chóng. Bất kì một đồ vật nào ngẫu nhiên xuất hiện ở trấn Thần Linh cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Mai Kỳ đứng đơ tại chỗ, do dự nhìn Điền Đường nói: “Thần sứ đại nhân, thứ ấy cao như vậy có phải hay không thần nữ…?”
Điền Đường ngẩng đầu nhìn lâu đài trên không trên đầu, lắc đầu đáp: “Trên đó rốt cuộc có cái gì tạm thời ta chưa nắm được. Trước tiên ta sẽ lên đó nhìn thử xem, xác nhận tình hình như thế nào. Có điều thần nữ không có khả năng tự nhiên lại xuất hiện ở trấn Thần Linh, việc này ngươi có thể yên tâm.”
Mai Kỳ nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, khiếp sợ nhìn Điền Đường: "Đi lên?"
Điền Đường cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong nàng đi về phía nơi 4 mét vuông đặt lâu đài trên không. Nhìn bằng mắt thường thì chỉ thấy nơi này tựa như một vườn hoa nhỏ, nhưng thật ra sau khi Điền Đường đến gần vườn hoa này mới xuất hiện sự xê dịch, để lộ một cánh cửa không gian.
Điền Đường nhấc chân bước vào.
Đợi đến khi nàng hoàn toàn tiến vào rồi, mấy người bên ngoài nhìn thấy vườn hoa lần nữa khép lại, Điền Đường cũng đã biến mất không thấy đâu.
Mai Kỳ và người đứng bên cạnh hắn mặt đối mặt với nhau, đều nhịn không được nuốt nước bọt, trong lòng không giấu được sự kinh hãi tột độ.
Mà Điền Đường đứng ở bên trong đang đi lên từng chút một.
Khá lắm, là thang máy!

Trong thang máy không có nút bấm tầng, sau khi Điền Đường tiến vào thang máy, thang máy tự động đi lên, sau khoảng chừng mười mấy giây, thang máy dừng lại, cửa thang máy mở ra, rốt cục Điền Đường cũng nhìn thấy lầu cao giữa trời mà mình trúng thưởng lần này.
Nàng liếc mắt nhìn ra ngoài, đây là lần đầu nàng nhìn thấy một phòng khách rộng lớn, bàn ghế trong phòng đều có đầy đủ.
Sau khi Điền Đường đi ra khỏi thang máy, cửa thang máy phía sau tự động đóng lại.
Đứng trong phòng khách, nàng nhìn thấy thêm nhiều thứ, nhưng thứ hấp dẫn nhất với nàng lại là một tấm rèm trắng vô cùng lớn ở phía bên kia phòng khách.
Nhìn từ xa, có vẻ như tấm rèm đó không có thứ gì, nhưng trực giác vẫn nói cho nàng biết tấm rèm trắng đó không hề đơn giản, cũng vô cùng hấp dẫn cô, khiến nàng vô thức đi qua nhìn.
Điền Đường đi tới trước tấm màn màu trắng rồi nhìn thẳng vào nó.
Chỉ chốc lát sau, trên tấm màn màu trắng xuất hiện một bức tranh chân thực.
Đây là...
Camera giám sát!
Đây là từ đầu tiên mà Đường Điền nghĩ tới trong đầu, quả thật từ này có thể miêu tả chính xác tất cả những gì nàng nhìn thấy.
Trên tấm rèm có rất nhiều hình ảnh trên, những hình ảnh khác nhau được chia thành các mảnh nhỏ khác nhau, nhưng từ trong đó, nàng cũng nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt và cảnh tượng quen thuộc, bao gồm cả huyện nha Khê Lâm và huyện nha Dương Nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận