Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1393 -




Tuy nói như vậy, nhưng trong lời nói đã thừa nhận suy đoán của Yến Mãn, xác nhận gián tiếp này, khiến Yến Mãn càng thêm khiếp sợ. Ai có thể ngờ, thần sứ bọn họ kiêng kỵ lâu như vậy lại từng xuất hiện trước mặt bọn họ, nhưng bọn hắn đến một người cũng không ai nhận ra
Nữ hài kia, tiểu nữ hài, thế mà thật sự thần sứ?”
Yến Mãn còn muốn nói chuyện, Tần Dung Dật đã nâng tay ngăn cản hắn, chủ động hỏi: "Ngoại trừ lời lúc trước ra, thần sứ các ngươi còn có lời nào khác không?"
Sứ giả chắp tay: "Thần sứ đại nhân nói rằng lời hứa trước đó vẫn được giữ lời như cũ."
Tần Dung Dật nắm bức tranh cuộn tròn trong tay, đưa tay ra sau lưng: "Đa tạ, ngươi có thể ở lại phủ Gia Tuyền hai ngày, ta quả thật có chuyện muốn cầu, sau khi xác nhận phiền toái ngươi chuyển đến cho thần sứ."
"Tiểu điện hạ khách khí." Sứ giả không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói.
Tần Dung Dật gật gật đầu, kêu người tới đưa sứ giả đi nghỉ ngơi.
Đợi đến khi trong điện chỉ còn lại hai người, Yến Mãn lại lên tiếng: "Nữ hài trước kia thật sự là thần sứ sao? Tuổi tác của nàng còn nhỏ, lại có năng lực như vậy?"
Tần Dung Dật xoay người lại, đi về phía thư phòng phía sau điện, vừa đi vừa nói chuyện với Yến Mãn: "Lúc trước khi chúng ta ở phủ Thạch Khẩu, nữ hài đứng ở trên tường thành đối diện hẳn là nàng, nàng nhìn thấy bức tranh của ta trước, mới theo manh mối trong tranh mà tìm tới. ”
Yến Mãn hoàn hồn: "Ý của bệ hạ là, vì một sợi dây tơ hồng kia? Cho nên lúc ấy khi nàng đang ở nông trang, nàng đã thực sự nhận ra bệ hạ sao?"
"Ừm," Tần Dung Dật đi tới trước bàn, buông mở bức tranh cuộn trong trong tay ra, bức họa này mang phong cách thanh lãnh, một sợi dây tơ hồng nổi bật nên đặc biệt bắt mắt, "Nàng cố ý sai người đưa bức họa này tới đây, chính là muốn thực hiện hứa hẹn."
Yến Mãn rất dễ dàng nhớ tới đoạn đối thoại lúc ấy, khi đó hắn còn cảm thấy đối phương chiếm được tiện nghi rồi còn khoe khoang, thế nhưng dùng một chiếc lá đổi lấy một khối ngọc bội mang theo hứa hẹn, hiện giờ xem ra, mức độ quý trọng của lá cây kia quả thật ngang bằng với ngọc bội mà Tần Dung Dật đưa ra.
Thiên hạ hiện giờ, nàng cũng chính là người duy nhất có thể đưa ra lời hứa hẹn bình đẳng.
Nhưng mặc dù như vậy, trong lòng Yến Mãn vẫn khiếp sợ không thôi, lúc trước hắn đi qua thành Thần Linh, biết thần sứ của thành Thần Linh là nữ nhân, hắn thế nào cũng không nghĩ tới đối phương lại trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn dám quang minh chính đại đứng ở trước mặt bọn họ.
Yến Mãn suy nghĩ, nhìn về giá sách cách đó không xa, chính giữa giá sách, đặt một quyển sách bằng phẳng, hắn nhớ rõ dáng vẻ của quyển sách, quyển sách này hẳn là quyển sách lúc ấy dùng để kẹp con bướm lá.
Lúc Tần Dung Dật đi qua, hắn cho rằng đối phương muốn đi lấy sách xem con bướm lá, ai ngờ hắn chỉ là ngồi ở sau bàn, đưa tay cầm bút lông ở một bên.
Yến Mãn tiến lên, giúp đỡ chuyển bức tranh trên bàn sang một bên, nhìn Tần Dung Dật đang trải giấy trắng ở trước mặt: "Bệ hạ là muốn viết thư cho vị thần sứ kia sao? Hiện giờ chúng ta và thành Thần Linh ở thế đối lập, nàng sai người tới đây, cũng chỉ là đưa một bức tranh rồi trở về, bệ hạ chủ động viết thư qua, chẳng phải là chúng ta rơi vào thế hạ phong hay sao?"
"Từ khi phụ vương bị bắt, chúng ta đã rơi vào thế hạ phong," Tần Dung Dật bình tĩnh nói, "Hiện giờ nàng đưa bức tranh này tới đây, đúng là vì cảm tạ ba năm qua ta đã chiếu cố phụ mẫu của nàng, cố ý biểu lộ ra rằng nàng có thể thực hiện lời hứa."
"Nhưng hiện nay, chúng ta và thành Thần Linh rõ ràng là ở thế đối lập, " Yến Mãn thấp giọng nói, "Về sau nhất định sẽ có thắng bại."
"Ừm," Tần Dung Dật gật gật đầu, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, "Hai nước giao chiến, còn chưa sử dụng tới việc chém giết, huống chi chúng ta và thành Thần Linh còn chưa khai chiến, ta và nàng có thể hứa hẹn với nhau vài chuyện, nhưng sẽ không quá nhiều, cho nên nàng sai người đưa bức tranh tới đây."
Yến Mãn nghe xong như lọt vào trong sương mù, theo bản năng hỏi: "Ý của ngài là sao?"
Tần Dung Dật mỉm cười: "Chúng ta cũng sẽ không dễ dàng nhường thuộc địa ra, nhưng mà trước mắt ai cũng sẽ không động thủ trước mà thôi, bức tranh này vẫn luôn ở bên cạnh phụ vương, nàng cũng chỉ muốn trả hết ơn nghĩa ba năm qua ta luôn chiếu cố phụ mẫu nàng, hiện giờ phụ vương hẳn vẫn còn đang ở trong đại lao của thành Thần Linh, nếu ta viết phong thư gửi qua, có thể để cho phụ vương tạm thời rời khỏi đại lao, cớ sao không làm?"
Yến Mãn bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là như thế."

Bạn cần đăng nhập để bình luận