Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1311 -




Sau khi muốn một lượt tất cả hải sản có thể nghĩ đến trong đầu, Điền Đường mới lại nhớ đến việc xem nội dung nhắc nhở lần này.
Thông báo lần này chính là [khu vực có thể khai thác], có nghĩa là chỉ cần đi làm là có thể khai thác, quy tắc đại khái cũng không khác đi khai khẩn làm ruộng hay sửa đường rào đất lắm, nhưng quy tắc cụ thể vẫn cần lần mò.
Thật ra thời gian trước Điền Đường đã từng nghĩ đến chuyện tài nguyên biển, trong trí nhớ của nàng, tài nguyên biển là một trong những tài nguyên quan trọng nhất, đối với một quốc gia mà nói, có được khu vực biển cũng giống như có được ảnh hưởng quan trọng nhất.
Chưa nói đến thứ khác, chỉ ngay như muối biển, bản thân hải dương chính là một quặng tài nguyên vô cùng lớn, nếu như có thể có một vùng biển thì từ nay về sau thành Thần Linh không cần phải lo lắng về muối nữa.
Trước mắt muối ăn của thành Thần Linh chủ yếu sản xuất từ chính ao muối mà trước đây hệ thống tặng, mặc dù trước mắt tài nguyên của ao muối cũng xem như đủ, cũng có thể chống đỡ cho bá tánh thành Thần Linh ăn một khoảng thời gian, nhưng chỉ cần là tài nguyên, trữ lượng tài nguyên càng ít thì càng dễ dàng bị tiêu hao đến cạn kiệt, ao muối cũng chỉ là ao muối mà thôi, so thế nào cũng kém hơn khu vực tài nguyên thiên nhiên là hải dương này.
Nhưng mà sự tồn tại thành Thần Linh đã từng bị kẹp giữa thế lực của ba phe, trái phải trước sau đều bị vây lại, muốn đi ra biển bắt buộc phải đi qua lãnh địa của người khác, tính nguy hiểm quá cao, cũng bởi vì vậy nên Điền Đường không thể không tạm thời bỏ qua chuyện hải dương.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, nàng đã không còn nhớ tới chuyện hải dương nữa, kết quả không ngờ lần này vậy mà lại đột nhiên có được niềm vui ngoài ý muốn.
Chỉ nhìn trên bản đồ, chỗ phủ Đăng Thuận thật ra cũng không hoàn toàn tiếp giáp với hải dương, chỉ là ở đó có một cái cảng nho nhỏ, từ cảng đi ra liền có thể đến hải dương có diện tích rộng lớn.
Trong khoảng thời gian này Điền Đường xử lý công việc ở phủ Đăng Thuận, cũng hỏi thăm qua tình hình trong phủ, thật ra trước đây bến cảng của phủ Đăng Thuận cũng không có bị lợi dụng, lại thêm trước mắt các loại phương tiện cơ sở ở chỗ này cũng không phải là quá tốt, chẳng qua là bá tánh ở ven bến cảng sẽ lấy được thức ăn cần thiết hằng ngày thông qua hải dương.
Lúc này tổng thể sự phát triển khắp thiên hạ đều đang ở giai đoạn nông nghiệp, phương pháp mưu sinh của bá tánh khắp nơi cũng là cơ bản nhất, sinh sống ở ven bến cảng quả thật có một ít lợi thế, nhưng đồng thời cũng sẽ một vài tình thế không thuận lợi, chẳng hạn như mỗi năm đến mùa hè đều có khả năng gặp phải mưa to như thác đổ, hoặc là thỉnh thoảng lại có bão không biết từ đâu đến.
Sau đó mấy ngày, Điền Đường cẩn thận xem lại ghi chép đi lại rất nhiều năm của phủ Đăng Thuận, chủ yếu là xem sự phát triển trong mấy năm nay của phủ Đăng Thuận, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được chú ý đến nội dung cơn bão, trên ghi chép của phủ gọi bão là “Cơn lốc”.
Trên ghi chép của phủ nhắc đến rất nhiều sự tích liên quan, ví dụ như năm nào đó, đột nhiên có một trận cơn lốc, không chỉ dẫn đến mưa lớn triền miên, mà mưa lớn còn cuốn rất nhiều bá tánh ở ven bờ biển đi, rất nhiều bá tánh sống sờ sờ đều bị nước cuốn đi, chết đuối.
Có điều vị trí của phủ Đăng Thuận cũng không phải ở khu vực có tỉ lệ nổi bão cao, có lẽ phần lớn thời gian, bão đều sẽ không đến, thỉnh thoảng đến, cũng chỉ là mang đến mấy trận mưa xối xả thông thường, sau một hai ngày qua cơn mưa trời lại sáng, đối với bá tánh mà nói, có lẽ bọn họ đều không phát hiện được trận mưa lớn lần đó là do có bão sượt qua, dĩ nhiên sẽ càng không có cảnh giác.
Mà trong rất nhiều năm, sẽ luôn có một lần bão đi thẳng đến chính diện phủ Đăng Thuận, nếu vận khí tốt thì có thể sẽ không có quá nhiều người xảy ra chuyện, nếu như vận khí không tốt, thì sẽ giống những gì viết trên ghi chép của phủ, dẫn đến tổn thất nghiêm trọng.
Sau đó lại lần lượt lặp lại những chuyện tương tự.
Lúc Điền Đường xem ghi chép thì chú ý đến điểm này, từ lần đầu tiên nàng lật xem đến “Cơn lốc” trở về ghi chép trước nữa, có thể cách mấy năm, có thể cách mười mấy năm, đều sẽ xuất hiện miêu tả tương tự, có những năm vấn đề không lớn, nhưng có hai lần kia, trận bão gần như đã nhấn chìm một nửa phủ Đăng Thuận.
Tổn thất nghiêm trọng như vậy, theo lý thuyết bá tánh ít nhiều sẽ có cảnh giác, nhưng trên thực tế lại không có, thường thường mỗi lần bão dẫn đến ảnh hưởng chỉ có một hai năm, trong một hai năm này, bá tánh biết xác suất bão tới vào mùa hè sẽ càng lớn hơn nữa, có thể đến lúc vào hè sẽ thu dọn đồ đạc đến cư trú ở Cận Lục, nhưng sau một hai năm, cho dù mùa hè đã tới rồi, cũng sẽ có không ít bá tánh không muốn di chuyển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận