Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1414 -




Lấy nửa giang sơn làm tiền đặt cược, đây có lẽ là số tiền đặt cược lớn nhất trên đời.
Tần Dung Dật nhìn đôi mắt của Điền Đường: “Thần sứ cảm thấy mình sẽ thắng mà không phải nghi ngờ sao?”
“Tất nhiên,” Điền Đường mỉm cười, “Tiểu điện hạ nên biết thực lực của thành Thần Linh. Nếu chúng ta muốn đánh, không mất mấy ngày là có thể đem phạm vi của thành Thần Linh bao trùm cả thiên hạ. Nhưng do chúng ta không muốn có thương vong. Lúc này mới ra hạ sách này, nhưng nếu ba năm sau tiểu điện hạ vẫn là không muốn, chúng ta đây chỉ có thể chiến đấu với nhau.”
Có những phương pháp khác nhau để đối mặt với những người khác nhau. Có vài người thích quyền thế, có vài người thích vàng bạc, có vài người lại thích trường sinh, có vài người giống nàng, quan tâm tới bá tánh.
Điền Đường cũng không giấu diếm sự quan tâm của mình đến bá tánh trước mặt Tần Dung Dật. Bởi vì nàng biết, cho dù mình có che giấu thì Tần Dung Dật cũng dễ dàng có thể đoán được, thà đem điểm mấu chốt của lẫn đặt ra trước mặt đối phương, lựa chọn một con đường mà có thể tiếp thu lẫn nhau.
“Được, ta đồng ý.” Tần Dung Dật gật đầu nói.
“Chỉ như vậy mà đồng ý rồi?” Điền Đường nhìn hắn, nàng chỉ cho hắn thời gian ba năm, đây là điểm mấu chốt. Nếu Tần Dung Dật nguyện ý, nàng có thể kéo dài thời gian đến năm năm, tám năm, cuối cùng có thể quyết định thời gian mà cả hai bên đều cảm thấy chấp nhận được.
“Ta chấp nhận, nếu muốn so sánh sự chênh lệch, ba năm thời gian là đủ,” Tần Dung Dật bình tĩnh nói, “Tiền đặt cược sẽ dựa theo ngươi nói, nếu là ba năm sau ta không bằng ngươi, ta tự nguyện chịu thua, chắp tay nhường ra nửa giang sơn. Nhưng nếu ba năm sau thành Thần Linh làm không tốt, cho dù khả năng sẽ thua trận thì cũng phải đánh.”
Ngụ ý là nếu qua ba năm, cho dù thành Thần Linh phát triển tốt, nhưng lại không thể làm hắn vừa lòng, hắn cũng sẽ đánh một trận.
Sau khi đã đặt cược, không phải là sự thắng bại tuyệt đối, mà là lựa chọn.
Điền Đường có thể đoán ra được Tần Dung Dật nghĩ gì nhưng cũng không để ý. Từ lúc nàng chủ động đưa ra ván cược này cũng không nghĩ mình sẽ thua. Thứ nàng muốn, chẳng qua là để cam tâm tình nguyện để Tần Dung Dật chủ động nhường ra nửa giang sơn kia mà thôi.
Lấy cơ sở xây dựng làm tiền đặt cược, vừa lợi nước lợi dân lợi tâm, cuối cùng còn có thể đôi bên có lợi, cớ sao mà không cược chứ?
Nàng đứng dậy, chủ động vươn tay ra: “Một khi đã như vậy rồi thì ván cược này của chúng ta được thành lập.”
Tần Dung Dật cúi đầu nhìn tay nàng.
Điền Đường bật cười: “Lễ nghi bắt tay thôi, trong thành Thần Linh không quỳ lạy, chỉ có bắt tay và khom người thôi, sớm muộn thì một ngày nào đó tiểu điện hạ cũng sẽ sớm quen thôi.”
Tần Dung Dật do dự nâng một tay lên nắm lấy tay Điền Đường.
Ván cược bắt đầu.

"Phụ vương."
"Dật nhi, sao ngươi lại tới đây?" Tần Nguyên Thanh nhìn thấy Tần Dung Dật thì trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Tần Dung Dật không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn biết, dựa theo tính cách của Tần Nguyên Thanh, hẳn là phải nói ra vài lời.
Quả nhiên Tần Nguyên Thanh dụi dụi mắt, xác nhận Tần Dung Dật đang ở trước mắt là thật, tiến lại gần thấp giọng hỏi: "Dật nhi, ngươi cũng bị bắt tới đây? Không phải nói bây giờ ngươi đã... đã ngồi lên vị trí đó, sao giờ lại ở đây, chẳng lẽ ngay cả nơi đó cũng đã bị thành Thần Linh chiếm?"
Hắn đã hạ thấp giọng xuống hết sức có thể nhưng có lẽ những người xung quanh dựa vào quá gần, tai cũng không quá mức nhạy bén nhưng vẫn có thể nghe được toàn bộ lời Tần Nguyên Thanh nói.
Tần Dung Dật muốn giải thích thì Tần Nguyên Thanh đã tự mình trấn định lại.
"Không sao, Dật nhi, cũng không phải có mình ta xảy ra chuyện, Nhân Vương kia còn bị bắt từ sớm, còn có vị kia, bây giờ đang phải nghĩ cách duy trì tính mạng, cũng phải nói y thuật của thành Thần Linh cũng rất tốt, hắn đã như vậy rồi mà vẫn có thể giữ nửa cái mạng đến giờ", Tần Nguyên Thanh vừa nói vừa hứng thú bừng bừng, "Nếu ngươi muốn nhìn, phụ vương đưa ngươi đi nhìn một chút."
Tần Dung Dật chỉ hơi nghĩ một chút cũng biết Tần Nguyên Thanh đang nói tới ai, ban đầu khi Triều đình thất thủ, vị kia thân thể đã lâm trọng bệnh rồi, vốn tưởng là hắn sẽ không kiên trì được bao lâu, không ngờ vẫn còn sống được tới giờ.
Nhưng đối với người đó mà nói, còn sống đến giờ không phải chuyện gì tốt đẹp, người đó ôm một lòng hư vinh quyền thế, ngày hôm nay phải sống lay lắt trong ngục giam, nỗi đau trong đó hẳn là không ai tưởng tượng được, khó trách Tần Nguyên Thanh lại hứng trí như vậy, dẫu sau trước kia ba phương thế lực đối nghịch lẫn nhau, ai cũng coi thường nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận