Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 305 -




Bạch Quán Chúng, Ứng Liên và Chu Phong Mộc lần lượt xuống xe ngựa, bốn người cùng nhau đi đến nơi ở của Lỗ Anh, còn chưa đi được mấy bước, Lỗ Anh đã chạy xa trước đó lại chạy trở về, nắm chặt tay Bạch Quán Chúng nói: "Bạch đại phu, nương ta bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, van cầu ngươi, cầu xin ngươi cứu nương của ta.”
Sắc mặt của Bạch Quán Chúng trong nháy mắt thay đổi: "Đi!"
Hai người chạy ở phía trước, mấy người Điền Đường thì bước nhanh chạy theo ở phía sau, sau khi đi được vài bước, rốt cục cũng đến nhà của Lỗ Anh, bầu không khí trong phòng rất là ngưng trọng, thậm chí còn có thể ngửi được một cỗ mùi kỳ quái.
Mẫu thân của Lỗ Anh nằm ở trên giường, bên cạnh là một phụ nhân chừng 50 tuổi, cúi đầu không nói một chữ, chỉ là từ thân thể căng thẳng của nàng ta có thể thấy được, thân thể của mẫu thân Lỗ Anh hẳn không được tốt lắm.
Bạch Quán Chúng ngồi ở bên giường bắt mạch, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Lỗ Anh đứng ở một bên, nhìn sắc mặt Bạch Quán Chúng, cơ hồ mất lực, giống như bất cứ lúc nào xụi lơ trên mặt đất.
“Bạch...... Bạch đại phu...... Nương ta nàng…”
Bạch Quán Chúng thở dài một tiếng: “Nương ngươi sốt cao không hạ, hơn nữa suy nghĩ quá độ, chỉ sợ cần hạ thuốc mạnh.”
Lỗ Anh đang muốn nói chuyện, Bạch Quán Chúng ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi có thể hiểu rõ, thân thể nương ngươi suy yếu, nếu như dùng loại thuốc mạnh, có qua khỏi hay không cần vận khí."
“Nếu tốt, có lẽ có thể cứu một mạng, nhưng nếu không may một chút…”
Nội dung được lược bỏ sau lời này, người trong phòng không ai nghe không hiểu.
Lỗ Anh há miệng, lời đến bên miệng không dám nói nữa.
Bạch Quán Chúng cũng rất rõ điểm này, cho nên mới cố ý nói rõ mọi chuyện vào lúc này, có muốn kê đơn thuốc hay không, do Lỗ Anh tự mình quyết định.
Mẫu thân Lỗ Anh nằm ở trên giường, cả người nhìn qua đã không tốt lắm, nếu không phải lúc này Lỗ Anh trở về, có lẽ ngay cả cơ hộ nhỏ nhoi cũng không thấy được.
Tình huống như vậy, không trị hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu trị, còn có thể có cơ hội sống sót.
"Bạch đại phu..." Lỗ Anh cắn răng, "Kê đơn đi, phiền ngài kê đơn, ta lập tức đi bốc thuốc cho nương ta uống, ta muốn đánh cược một phen, uống đi."
“Uống thuốc, nương ta mới có một đường sinh cơ.”
Bạch Quán Chúng bất đắc dĩ dời ánh mắt: "Trên xe ngựa có giấy bút..."
“Chờ một chút.” Toàn bộ quá trình Điền Đường lẳng lặng nghe hai người đối thoại, vào lúc này mới mở miệng, “Bạch lão đại phu, Lỗ bá mẫu chỉ sốt cao không hạ, có triệu chứng nào khác không? Nếu như có thể nghĩ cách khiến nhiệt độ nàng hạ xuống, có phải không cần kê loại thuốc mạnh như vậy hay không?"
Trong khoảng thời gian này Điền Đường cũng đi theo Bạch Quán Chúng học một ít tri thức Trung y, đại khái biết một khi kê thuốc mạnh, trên cơ bản chính là đang theo Diêm Vương tranh đoạt mạng sống, sống hay chết hoàn toàn dựa vào vận khí cá nhân.
Dưới tình huống không có lựa chọn tốt hơn, lúc này bất kể là đối với bác sĩ hay là đối với người nhà bệnh nhân, đều là hành động bất đắc dĩ.
Điền Đường vừa nói xong, Bạch Quán Chúng cùng Lỗ Anh đều đồng loạt nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Nàng còn chưa nói chuyện, Bạch Quán Chúng đã quen thuộc ý bảo Lỗ Anh, tìm cái cớ, dẫn người ngoài trong phòng, cũng chính là người hỗ trợ chiếu cố lúc trước rời đi.
Nữ nhân chăm sóc Lỗ mẫu bị mời ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mấy người đến từ thôn Điền gia, Điền Đường lấy ra thuốc cảm và thuốc tiêu viêm từ trong kho hàng của mình, hòa tan với nước.
Dùng lời nói cho Bạch Quán Chúng, để hắn quyết định có cho Lỗ mẫu uống thuốc hay không.
Điền Đường nói chính là chứng thích ứng của thuốc, ở trong tai mọi người, tự nhiên chuyển hóa thành dược tính của thuốc.
Kỳ thật vấn đề chủ yếu của Lỗ mẫu là suy nghĩ quá nhiều, đại khái bởi vì tin tức Lỗ Anh gặp chuyện không may truyền về, chỉ cần để cho nàng nhìn thấy Lỗ Anh, khúc mắc của nàng tự nhiên có thể mở ra, nhưng hiện tại bởi vì bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, coi như là Lỗ Anh gọi thì nàng cũng không tỉnh, đương nhiên cũng không có cách nào.
Giải quyết vấn đề cảm xúc của nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận