Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 481 -




Đặc biệt là mấy món làm từ thịt, hắn đã rất lâu, rất lâu rồi mới được ăn món liên quan đến thịt. Lâu đến mức hắn gần như quên đi vị thịt như thế nào. Bây giờ được ăn thịt khiến cho hắn cảm thấy mình giống như đang mơ vậy.
Nghĩ đến lúc này hắn chỉ là đang ở trong giấc mơ, hắn ăn nhanh hơn nữa, chỉ lo rằng hắn còn chưa kịp ăn no đã tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhưng cho đến khi hắn ăn hết toàn bộ đống đồ ăn trước mặt, xoa thấy chiếc bụng no căng tròn của mình thì hắn còn chưa tỉnh lại, trước mắt hắn vẫn luôn là căn phòng kỳ lạ đó.
Hắn cẩn thận đặt bát đũa xuống, vừa định mở miệng ra nói chuyện thì "ợ'' một cái, hơn nữa trong miệng còn toàn là mùi thịt.
Thoải mái thì thoải mái thật nhưng đương nhiên hắn không quên tình hình hiện tại.
Hứa Liên liếc nhìn mấy người xung quanh: "Muốn giết hay muốn lột xác thì tùy, hôm nay là do ta quá bất cẩn mới bị bọn ngươi bắt lấy. Nhưng các ngươi cứ ở đây như này thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện."
Vương Trường cười lên: "Ta không phải là nói rồi sao, bọn ta không sợ bị phát hiện. Hay nói cách khác, chuyện bọn ta lo lắng là các ngươi mãi không phát hiện ra chỗ này. Hứa Liên, ngươi muốn mỗi bữa sau này đều được ăn ngon như ngày hôm nay không?"
Mặt Hứa Liên lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Đúng vậy, giống như ngày hôm nay vậy, mỗi bữa đều có thịt, đều có cơm. Ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, muốn ăn ngon như nào thì ăn như thế. Tình hình của triều đình hiện tại chắc hẳn ngươi biết rất rõ, nếu không ngươi sẽ không đến huyện Dương Nam. Ở nơi này, ngươi cũng không muốn có công lao gì. Ta nghĩ ngươi đơn giản là chỉ muốn sống tiếp mà thôi. Nếu như chỉ muốn tiếp tục sống, tại sao ngươi lại không chọn cho mình một con đường tốt hơn chứ?" Vương Trường nhìn Hứa Liên rất nghiêm túc.
Hứa Liên bắt đầu do dự, rất lâu sau đó hắn đột nhiên cười lên: "Vậy ngươi dựa vào cái gì để khẳng định rằng nếu ta chọn một con đường khác chắc chắn sẽ sống tốt hơn? Các người là người của Nhân vương đúng không? Theo như ta biết, tình hình bên phía Nhân vương so với triều đình cũng chả khá khẩm hơn là bao, bên nửa cân bên tám lạng mà thôi. Ta sống với triều đình không có ngày nào ổn thì khẳng định ta về phe Nhân vương cũng chẳng sống được ngày nào ổn. Nếu đã như vậy, ta cũng không muốn làm mất thời gian nữa. Hay là ngươi giết ta, nếu không chỉ cần ta ra được khỏi đây chắc chắn sẽ tiết lộ hết thông tin của bọn ngươi."
Nói xong, Hứa Huy cũng tự động nhắm mắt lại.
Hắn muốn sống tiếp về sau nhưng không muốn tham gia vào chiến trường. Nhưng nếu như con đường tương lai cũng giống như bây giờ thì hắn bất đắc dĩ chọn con đường khác, con đường có thể nhìn thấy cuối đường luôn.
Trái hay phải đều phải chết, chết sớm hay muộn thì cũng như nhau cả thôi.
"Ai nói bọn ta là người của Nhân vương chứ?"
Hứa Liên đột nhiên mở mắt ra: "Cái gì?"
"Ai nói bọn ta là người của Nhân vương chứ?" Vương Trường nhắc lại một lần lời mình vừa nói. "Trong mắt bọn ta, dù là Nhân vương hay triều đình, ...hay là thế lực của Triệu Vương thì đều như nhau cả. Thứ bọn ta muốn không chỉ dừng lại ở thiên hạ này mà còn cả bá tánh. Vậy nên chỉ cần ngươi chưa từng làm qua chuyện gì xấu thì bọn ta chắc chắn sẽ không làm hại đến ngươi. Chỉ cần ngươi quyết định xong, không chỉ có ngươi mà còn cả người nhà của ngươi, bạn bè hay bất kỳ ai mà ngươi quan tâm đến đều có thể được ăn no mỗi bữa, ngày ngày được ăn thịt để sống."
Lần này thì Hứa Liên thật sự bị kinh hãi: "Không phải Nhân vương, cũng không phải Triệu vương, vậy thế lực đằng sau các ngươi là ai?"
"Thần Linh, bọn ta là người của trấn Thần Linh."
Sau khi nói xong, Vương Trường dẫn Hứa Liên ra đến cửa, "Tại sao con đường này lại có nhưng các người lại không hề hay biết? Không phải do bọn ta âm thầm che giấu để làm mà con đường này là tự nhiên xuất hiện trong vòng một đêm. Đây là sự ban phước của thần linh. Thần linh luôn luôn dõi theo dân chúng, không chịu được khi nhìn dân chúng phải chịu khổ nên mới cố ý ban ân xuống, đặt ở đây. Ngươi có thể hoàn toàn thoát khỏi sự gian khổ của chiến tranh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận