Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 193 -




Tuy rằng những phỏng đoán của hắn về việc tiêu diệt được đám thổ phỉ đã bị Điền Đường phủ nhận toàn bộ, nhưng từ những gì xảy ra sau đó đã khiến hắn nhận ra rằng phỏng đoán của hắn đều đúng hoàn toàn.
Sau này, khi hắn biết được thân phận của Điền Đường, lại càng thêm kính nể vị tiểu cô nương này.
Kết quả thứ mà hắn vừa nhìn thấy lại là cái gì?
Ngoắc tay?
Thỏa thuận?
Tiểu tử Chu Phong Mộc này cũng thật lợi hại, đã khiến cho Điền Đường ngoắc tay với hắn để ước định, hơn nữa lại là ước định về thời gian thi cử, hắn có biết việc ước định với Điền Đường sẽ có ý nghĩa như thế nào sao?
"Lâm đại nhân, chúng ta xuất phát chứ?"
Người lần này chở Lâm Thành Phúc vẫn là mã phu đánh xe của ngày hôm qua, hắn thấy Lâm Thành Phúc vẫn lạnh lùng đứng im tại chỗ, nhịn không được liền tiến lên phía trước để dò hỏi.
Lâm Thành Phúc lập tức hoàn hồn lại, sau đó liền nghiêm mặt nói: "Được, xuất phát đi."
Hắn xoay người bước lên xe ngựa, trước khi lên xe, hắn quay đầu lại nhìn xe ngựa của Điền Đường, lúc trước khi Chu Phong Mộc từ trên xe ngựa mà đi xuống, hắn hình như còn nhìn thấy người khác trong xe ngựa, chỉ là không biết người đó là ai, thậm chí ngay cả mặt cũng không để lộ ra chút nào.
Mang theo hoài nghi lớn như vậy, Lâm Thành Phúc cũng ngồi lên xe ngựa.
Lần này đi đến huyện Khê Lâm thuận lợi hơn ngày hôm qua rất nhiều, giữa trưa, bọn họ cũng đã đến bên ngoài huyện Khê Lâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh bọn họ đều có thể tiến vào huyện Khê Lâm.
Lâm Thành Phúc vén rèm xe ngựa lên để nhìn ra ngoài, một chiếc xe ngựa khác vẫn đang ở phía trước, cũng không biết Điền Đường rốt cuộc sẽ có cách gì để gặp được Cổ lão gia.
Ngày hôm qua, sau khi Lâm Thành Phúc trở về thị trấn Phong Thu vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhưng dù cho hắn có suy nghĩ bất kỳ cách thức nào thì vẫn luôn không thể tìm ra, hắn thậm chí còn nghĩ tới chuyện có nên tìm người xác nhận thời gian mà Cổ lão gia ra khỏi cửa hay không, sau đó hắn liền chặn ở cửa để chờ Cố lão gia.
Thậm chí hắn cũng đã suy nghĩ ra rất nhiều cách để giao tiếp cùng với Cố lão gia sau khi gặp mặt, những thứ này hắn cũng đã suy nghĩ ra rất nhiều phiên bản khác nhau.
Hắn còn nghĩ tới chuyện nếu như Điền Đường có hỏi tới, hắn nhất định sẽ nói thẳng ra tất cả suy nghĩ của mình, như vậy hắn cũng có thể có một chút hữu dụng, nhưng hắn lại không nghĩ tới chuyện sau khi Điền Đường đến trấn Phong Thu, nàng thậm chí cũng không ngồi xuống nói chuyện phiếm với hắn, liền trực tiếp trở về xe ngựa để đến huyện.
Lâm Thành Phúc lo lắng nên nắm lấy khúc gỗ bên trong xe ngựa.
Hắn biết sở dĩ Điền Đường có thể công nhận hắn, chính là bởi vì những lời mà hắn đã nói sau khi tiêu diệt đám thổ phỉ lần trước, hắn vẫn luôn cảm thấy mình rất thông minh, nhưng nếu so sánh với Điền Đường, hắn lại tự cảm thấy mình vẫn còn có rất nhiều chỗ thiếu sót.
Lần này nếu như hắn đủ thông minh, có lẽ hắn đã có thể nghĩ ra cách tốt hơn, mà không phải nhờ đến sự hỗ trợ của Điền Đường.
Lúc này, xe ngựa rốt cuộc cũng đã chạy vào huyện Khê Lâm.
Lúc Lâm Thành Phúc vừa nhìn lại, hắn đã thấy xe ngựa đã dừng lại trước một quán trọ.
Hắn vội vàng xuống xe, sau đó liền đi tới bên ngoài xe ngựa của Điền Đường, hắn đang định nói về hướng biệt phủ của Cổ lão gia, rèm xe ngựa lại đột nhiên bị xốc lên, bỗng nhiên có một nữ tử mặc bạch y đã bước ra.
Lâm Thành Phúc theo bản năng lui về phía sau hai bước, hắn dụi dụi mắt, sau đó liền nhìn về bốn phía.
Có phải là hắn đã đi nhầm xe ngựa hay không?
Đúng lúc này, Lâm Thành Phúc nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc từ trong xe ngựa đi xuống.
Điền Đường đi xuống xe ngựa, hướng về phía Lâm Thành Phúc mà nở nụ cười: "Ngươi còn không mau đuổi theo!"
Lâm Thành Phúc vội vàng cúi đầu sau đó liền đuổi theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận