Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 709 -




Chương 709:
Điền Đường hôm nay tới nơi này chủ yếu cũng là vì muốn tán gẫu một chút về chuyện đóng quân.
Cho tới bây giờ, phần lớn quân đóng quân ở phủ Lâm Xuân đều đã biết đến sự tồn tại của trấn Thần Linh Trấn, cũng đã đem người nhà đón tới, nhưng vẫn còn dư lại một ít, hoặc là số lượng tương đối nhiều của một bộ phận nhỏ binh lính, còn không biết đến trấn Thần Linh.
"Hiện tại nhiệt độ càng ngày càng thấp, nhân thân ở trong nhà của những binh sĩ này phần lớn lại là người già yếu, cứ bôn ba trên đường, ngược lại có thể sẽ xảy ra chuyện." Điền Đường nói.
"Thần sứ đại nhân nói đúng, nhiệt độ hiện tại quá thấp, rất nhiều địa phương đều đã đóng băng, xe ngựa đi trên đường băng, cũng rất dễ dàng gặp chuyện không may, nghĩ như vậy, chỉ có thể tạm thời kết thúc công tác của những người này." Thạch Hùng nói, trong mắt có nhiều hơn vài phần tiếc nuối.
“Sớm đón bọn họ tới, cuộc sống của bọn họ cũng có thể tốt hơn, nhưng quả thật không thể không để ý đến chuyện mặt đường băng nguy hiểm.” Ngô Tu Kiệt chắp tay, “Thần sứ đại nhân vẫn luôn quan tâm đến bá tánh, thuộc hạ lĩnh mệnh.”
“Ngô đại nhân không cần phải khách khí, còn có một việc cần Ngô đại nhân phải đi làm.” Điền Đường nhìn Ngô Tu Kiệt, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nàng nên giao chuyện mà nàng đang nghĩ đến cho Ngô Tu Kiệt thì vẫn tốt hơn.
Ngô Tu Kiệt ngơ ngác ngẩng đầu, lại nhanh chóng cúi đầu: "Thần sứ đại nhân có gì dặn dò, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành.”
"Vấn đề cũng không lớn, chỉ là có chút rườm rà." Điền Đường mỉm cười, "Ta nghĩ người thân ở quê nhà của những binh lính còn lại này, lại không thể tới trấn Thần Linh kịp lễ mừng năm mới, cũng nên muốn giúp bọn họ trải qua một năm mới tốt đẹp."
Ngô Tu Kiệt bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt liền mang theo một tia chần chờ, cũng không dám mở miệng, chỉ có thể chờ Điền Đường nói tiếp.
Điền Đường cũng không có thừa nước đục để thả câu, tiếp tục nói: "Trấn Thần Linh có áo bông, bá tánh cũng sẽ ướp một ít cải trắng cùng với thịt rồi đặt ở đại sảnh giao dịch để bán, hiện nay trấn Thần Linh có không ít cải trắng tươi, thịt cũng có một ít, không thiếu dưa muối, còn có cả thịt khô, cũng coi như là đầy đủ, vừa vặn mang những dưa muối này cùng với thịt khô đến cho gia nhân của binh lính."
Trong mắt Ngô Tu Kiệt mang theo vài phần kích động.
"Đã nói trước, những thứ này cũng không phải tặng, muốn dùng tiền lương của những binh sĩ này để mua, ngươi có thể nói với bọn họ lúc nhận được một đám thịt khô, dưa muối cùng với áo bông, có thể để cho bọn họ khấu trừ vào tiền lương rồi sau đó mua, vừa lúc thừa dịp hôm nay còn chưa có đóng băng, đưa đồ này đến cho người nhà của bọn họ." Điền Đường nhấn mạnh, để tránh cho Ngô Tu Kiệt hiểu lầm.
Thứ gì cũng có thể tặng không, nhưng những thứ kia lại không thể tặng không, Điền Đường vẫn rất rõ ràng, những thứ tặng không chủ yếu là nhằm vào những người thật sự khó khăn, nhưng những binh lính này ở phủ Lâm Xuân hiển nhiên cũng không nằm trong phạm vi khó khăn.
Quân lương đều có, sau khi các quân doanh này quy vào trấn Thần Linh, đều là do Điền Đường phát quân lương, nhưng nhóm quân đóng quân này vẫn còn chưa biết đến sự tồn tại của trấn Thần Linh, tạm thời vẫn còn chưa phát quân lương.
Hơn vạn binh lính, số lượng thật sự cũng quá nhiều, nếu để cho những người này thoáng một cái, đồng thời biết về chuyện của trấn Thần Linh, lại không có người nhà ở trấn Thần Linh, Điền Đường cũng không có tự tin để có thể hoàn toàn khống chế những người này, cũng chỉ có thể tạm thời để cho những người này tiếp tục ở lại phủ Lâm Xuân qua cái tết âm lịch này.
Điền Đường nói xong, ánh mắt của Ngô Tu Kiệt càng thêm kích động: "Thần sứ đại nhân nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Điền Đường gật đầu, "Ngô đại nhân đồng ý chuyện khấu trừ quân lương của bọn họ để mua vật tư sao?"
Ngô Tu Kiệt nở nụ cười: "Hôm nay thiên hạ đều loạn, binh lính ở trong quân có thể ăn một miếng cơm no đã là thiên đại ban ân, mặc dù triều đình thỉnh thoảng phát quân lương, chung quy cũng không rơi vào trên đầu của các binh sĩ, khấu trừ quân lương của bọn họ vẫn chưa lấy được để mua vật tư thiết thực, chỉ sợ bọn họ vẫn cảm thấy vui lòng, nếu thần sứ đại nhân đã xác định, thuộc hạ lập tức phân phó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận