Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 270 -




Cũng may ngay từ đầu Điền Đường đã suy xét tới vấn đề này, những thôn dân đó ngoại trừ việc mua vải dệt ở trên đại sảnh giao dịch về làm quần áo kiếm tiền, thì có nhiệm vụ mới được đưa ra trên đại sảnh giao dịch – thêu hoa.
Cũng không phải là các thôn dân tự do phát huy hoa văn, mà là căn cứ vào một bản vẽ cố định, thêu lại những mẫu thêu giống nhau.
Làm như vậy trên một trình độ nhất định hạn chế năng lực sáng tạo của thôn dân, lại có thể hạ thấp tiêu chuẩn cửa vào, chỉ cần ban đầu biết may áo, thêu lại những hoa văn đơn giản cũng không có vấn đề gì, cũng coi như là một khoản thu nhập.
Những hoa văn đó Điền Đường cũng không có lãng phí, mà là đưa đến xưởng quần áo, để công nhân đem những hoa văn đó trang trí trên quần áo, làm thành túi hoặc những thứ khác, cũng có như là trên trang phục có chút vật trang trí đơn giản.
Trong quá trình này cũng không phải tất cả đồ vật đều là đồ mà thôn Điền gia tự làm tự dùng, chẳng hạn như nói đến chỉ thêu, tạm thời thôn Điền gia chưa có đủ chỉ thêu, là Điền Đường đặc biệt tìm đến Lâm Thành Phúc nhờ hắn đi đến huyện thành mua về.
Trong khoảng thời gian này doanh số xà phòng cùng bông thuốc của thôn Điền gia bán ở huyện Khê Lâm và các huyện khác rất tốt, giải quyết không ít vấn đề “tự làm tự ăn” của thôn Điền gia.
Chẳng hạn như nói về bạc.
Lúc trước sau khi các bá tánh trấn Phong Thu tới, có một đoạn thời gian rất dài cơ bản mỗi ngày đều gia tăng một ít số dư vào tài khoản cho Điền Đường, điều này là do thôn dân tiêu phí vào đại sảnh giao dịch sau đó nhập vào tài khoản của nàng.
Nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi những người này cũng dung nhập vào thôn Điền gia, sau khi ở thôn Điền gia làm việc kiếm tiền bọn họ cũng bắt đầu sử dụng tiền xu đang lưu thông trong thôn Điền gia, dần dần mất đi sự ỷ lại đối với đơn vị tiền trước đây, đặc biệt là trong khoảng thời gian này trong tay Điền Đường số dư thu vào có thể thấy được ít hơn rất nhiều so với trước đây.
Điều này cũng coi như là một nhược điểm nhỏ của thôn Điền gia khi tự phát hành lưu thông tiền xu.
Đương nhiên, việc phát hành tiền xu tổng thể mà nói vẫn là lợi nhiều hơn hại, Điền Đường cần có nhiều tiền để hoàn thành nhiệm vụ xây dựng, chỉ dựa vào việc kéo chút da lông bên ngoài của các thôn dân xa xa còn không đủ, suy cho cùng các thôn dân đa phần cũng chỉ là các gia đình bình thường, còn về các lưu dân cùng tù binh, lấy được tiền từ trong tay bọn họ còn khó hơn lên trời, mà đó cũng là hành vi “Hút máu”.
Bây giờ tác dụng lớn nhất của các thôn dân vẫn là sức lao động của bọn họ chứ không phải là bòn rút số tiền bạc vốn đã không nhiều lắm của họ.
Sau khi Điền Đường xác nhận việc xưởng may và xưởng giày xuất hiện cũng không mang đến cho thôn dân ảnh hưởng tiêu cực cuối cùng mới yên lòng, bắt đầu xử lý đến chuyện khác.
Nhân khẩu của thôn dân thôn Điền gia đã tăng 100 người, số lượng nhà gỗ cũng cần phải gia tăng tương ứng.
Nhiệm vụ gia tăng số lượng nhà ở của thôn xóm cấp 8 là 100 nhà, đối ứng với yêu cầu gia tăng 300 thôn dân lần này, vừa đúng là tỉ lệ 3:1, tương đương với một nhà có ba người ở, trong quá trình thực tế có khả năng có một số nhà chỉ ở hai người, có một số nhà ở bốn năm người, nhưng người đến sau tăng lên, nói bình quân một chút thì mỗi một nhà sẽ có hơn 3 người ở.
Điền Đường đếm số lượng thôn dân hiện tại của thôn Điền gia, trước tiên tạo 30 nhà gỗ.
Cứ như vậy số lượng nhà gỗ trước mắt thôn của Điền gia tổng cộng là 330 nhà, nhà gỗ mới là 290 nhà, khu 1 của thôn có 16 dãy chứa 160 nhà gỗ, khu 2 của thôn vẫn dựa theo số lượng khu 1, chỉ cần tái tạo 30 nhà gỗ, cũng sẽ đạt tới 160 nhà gỗ.
Còn phòng ở khu 3…
Điền Đường nghĩ tới, vẫn cảm thấy không thích hợp để xây nhà gỗ tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận